Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Chương 6: "đi đâu?" "về nhà"

👉CHƯƠNG 5 _ CHƯƠNG 7👈  "Cậu nói xem sao anh ấy có thể trở nên xấu tính như vậy!" Giang Thu Niễu ném chiếc túi Hermes lên bàn, Ninh Nina ôm chiếc túi đau lòng vuốt ve: "ôi, tiểu Mã không đau." "Tức chết tớ!" Giang Thu Niễu đặt mông ngồi xuống ghế dựa trong ký túc xá, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bị ủy khuất đến tức giận: "tớ giúp anh ấy giải quyết một đại hoa đào, tớ diễn như vậy là vì ai, còn không phải là vì anh ấy sao, kết quả ngược lại còn bị chế giễu, đã không cảm kích rồi còn nói tớ diễn như trà xanh! Tớ phải tuyệt giao với anh ấy!" Ninh Nina đem chiếc túi treo lên như dâng hương cúng phật, rồi mới lại đây an ủi: "nhưng mà kỹ năng diễn xuất của cậu thực sự quá khoa trương rồi, có hơi trà xanh chút...." "Ninh Nina!" ".....Tớ xin lỗi." "Nhưng mà Thu Thu à, tại sao mới qua một đêm mà quan hệ của anh trai cậu và cậu lại tốt lên như vậy?" Ninh Nina tò mò hỏi. Giang Thu Niễu nhướng mày: "quan h...

Chương 5: không giống em, chỉ biết yêu thương anh trai.

👉 CHƯƠNG 4 __ CHƯƠNG 6👈 Năm giờ mười phút chiều, thang máy ở toàn nhà Trung Tâm Quốc Tế bắt đầu hoạt động thường xuyên hơn, những nhân viên tan sở nở nụ cười trên môi bước ra khỏi thang máy, Hạ Đình Diệp ung dung theo đám đông đi ra ngoài, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đứng ở cửa. Giang Thu Niễu rất thích đẹp, dù mùa đông có lạnh đến mấy cô cũng không mặc áo khoác lông, bình thường đều chỉ mặc áo khoác len với giày ống cao, vừa thời thượng lại đẹp, nhưng lại không giữ ấm lắm. Đúng là, đã lựa chọn phong cách thì nhất định phải vứt bỏ cái sự ấm áp, Giang Thu Niễu thẳng lưng bình tĩnh đứng ở cửa, mặc cho gió lạnh gào thét cũng không để lộ một chút biểu hiện bị lạnh. Sau gáy bị vỗ nhẹ một cái, Giang Thu Niễu quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Đình Diệp. "Vẫn còn ngoan." Hạ Đình Diệp hơi nhướng mày, nở nụ cười: "lần này em không bỏ chạy." Anh vẫn còn nhớ cái lần Giang Thu Niễu chạy chối chết kia. Thật ra, mấy phút trước, Giang Thu Niễu rất muốn cúp máy và bỏ đi, nhưng ngh...

Chương 4: chồng yêu thời thơ ấu chu đáo

 👉   CHƯƠNG 3   CHƯƠNG 5 👈 Vào trường lên lầu, đóng cửa, tất cả diễn ra liền mạch dứt khoát. Giang Thu Niễu xách theo Ninh Nina chạy về ký túc xá bằng tốc độ nhanh nhất trong đời cô, đóng chặt cửa lại như thể có con ác thú đang đuổi theo sít sao phía sau. Rốt cục cũng có cơ hội thở, Ninh Nina bày vẻ mặt khó hiểu: "cậu bị làm sao vậy?" "Aaaaaaaaa!" Giang Thu Niễu lắc lắc cổ Ninh Nina, giọng nói lộ vẻ xấu hổ và giận dữ: "tớ nói với cậu tớ chồng từ nhỏ hồi nào, tớ chỉ nói, trước đây tớ không hiểu chuyện nói bậy bạ, cái người này! Cậuuu! Aaaa mất mặt chết mất!" Ninh Nina lờ mờ hỏi: "cho nên cái anh chàng đẹp trai vừa rồi thật sự là chồng cậu?" "Ninh Nina!!!" "..........." Ban ngày vừa nói, chuyện trước đây đã quên không còn một mảnh, kết quả đến tối đã bị vả mặt, lần này Giang Thu Niễu hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên trước mặt Hạ Đình Diệp. Cầm điện thoại lên, Giang Thu Niễu do dự không biết có nên giải thích gì đó với...

Chương 3: chết tiệt, mở cửa cho thái quá, thái quá về đến nhà rồi

  CHƯƠNG 2   👈     👉   CHƯƠNG 4 *Thái quá: mô tả sự phát triển của sự vật không theo quy luật. Sự mâu thuẫn và bất hòa là một ẩn dụ cho một người không tuân theo các quy ước, thói quen và quy tắc trong nói và làm. Giang Thu Niễu cảm thấy, giữa cô và Hạ Đình Diệp chắc chắn là có một từ trường kỳ lạ nào đó, nếu không thì tại sao mỗi lần gặp nhau lại xảy ra những cảnh tượng kỳ diệu đến như vậy. Sự việc hai mươi năm trước lại vô cùng trùng hợp mà xuất hiện trước mặt họ ngay bây giờ, điều này không chỉ khiến Giang Thu Niễu xấu hổ mà còn làm cô sợ hãi. Trầm mặc khoảng năm giây, người đàn ông trước mặt nhúc nhích, anh cuối xuống nhặt bó hoa trên mặt đất, cầm hoa ở vị trí gần eo. "Giang Thu Thu?" Giang Thu Niểu bị tiếng gọi này kéo hồn trở về, cô chớp chớp mắt, đáp lại tầm mắt của Hạ Đình Diệp. Nhìn bó hoa trong tay Hạ Đình Diệp, vành tai Giang Thu Niễu ửng đỏ, nhẹ giọng kêu một câu: "anh Đình Diệp." "Ừm." Hạ Đình Diệp đảo mắt nhìn lông mi run run nhẹ củ...

Chương 2: gửi chồng

    Chương 1   👈     👉 CHƯƠNG 3 "Ông—ông—ông" Chiếc điện thoại rơi trên thảm đã reo đến lần thứ sáu, tiếng rung nặng nề đi qua sàn gỗ truyền đến chân giường, sau đó lại truyền lên miếng ván dọc theo chân giường, và cuối cùng là truyền vào tai Giang Thu Niễu thông qua lớp nệm mềm mại. "Chậc, chậc." Giang Thu Niễu trở mình một cái, lăn về phía đầu giường, tránh xa cái diện thoại rung như đang đòi mạng kia. Người gọi điện thoại cứ như muốn lấy mạng cô, lúc cuộc gọi tự động ngắt thì lại bám riết không tha gọi lại lần thứ bảy, điệu bộ rất là kiểu muốn cùng cô quyết chiến đến thiên hoang địa lão. Lần thứ mười. Giang Thu Niễu vỗ mạnh xuống nệm, lập tức từ trên giường ngồi dậy. Tóc tai bù xù, đồ ngủ cài lệch nút, trên khuôn mặt trắng nõn có quầng thâm dưới vành mắt, còn có vệt nước dãi trên khóe môi đã khô. Giang Thu Niễu như vậy, có lẽ sẽ không ai liên tưởng cô ấy với đại tiểu thư của Giang gia ở Cầm Cảng, và cũng không ai nghĩ rằng cô ấy sẽ là người con gái ...

Chương 1: Cô có một chủ nợ

  👉Chương 2 Vụ Thành đang bước vào mùa mưa của tháng tư, trời vừa mới mưa hôm trước, hơi nước ẩm ướt ngưng tụ trong không khí, khiến Vụ Thành chìm trong mây mù, những tòa nhà thấp bé mờ mờ ảo ảo, nhìn không mấy rõ. Những vũng nước nhỏ đọng lại trên con đường lát đá, cộng thêm lớp rêu mỏng nên đi không chú ý sẽ dễ bị trượt ngã. Giang Thu Niễu xuống xe, thật cẩn thận đi vào một con hẻm nhỏ, Sau khi quanh co trong hẻm một lúc, cô dừng lại trước một cửa hàng. Trên tấm biển của cửa hàng chỉ viết hai chữ [Sầu Nhiên], những tấm biển khác không trang trí gì thêm. Giang Thu Niễu lau mái tóc ẩm ướt của mình, rồi bước vào một cách thoải mái. Vào bên trong mới thấy nơi đây rất sạch sẽ, giờ này vẫn chưa có nhiều khách, đa số là nhân viên dọn dẹp. Nhìn thấy Giang Thu Niễu bước vào, người bên trong quen thuộc mà chào hỏi cô: "Thu Niễu đến rồi à." "Ừm". Giang Thu Niễu cuộn mình lên chỗ ngồi thân thuộc của mình, hướng về phía cậu nam sinh đã chào mình nói: "chị Ôn chưa...

Chương 19: Mém chút nữa là lật thuyền

Diễn xuất của Tô Miên bị ảnh đế Tần ghét bỏ. Sau khi kiểm điểm sâu sắc lại bản thân, cô quyết định phải nổ lực hơn nữa để nâng cao trình độ bản thân, phải khiến cho Tần đại móng gà, ảnh đế Minh Viễn cảm nhận được thứ gọi là tình yêu ăn sâu tận cốt tủy. Cô gửi tin nhắn cho Đường Từ Từ. Chỉ trong vòng vài giây Đường Từ Từ đã gửi lại cho cô một đánh giá: cả linh hồn của mình đều cảm nhận trong từng câu từng chữ của cậu chứa đầy sự quan tâm và chăm sóc đối với ảnh đế Tần! Tô Miên rất hài lòng, gửi qua cho Tần Minh Viễn. [Miên Miên: chồng ơi, hôm nay trời lạnh, lúc quay phim anh nhớ chú ý giữ ấm nha, em thấy dự báo thời tiết nói đêm nay có lẽ sẽ có tuyết, anh chú ý một chút nha.] [Miên Miên: tối qua nói chuyện cùng anh, em thấy giọng anh có hơi khàn, em đã nói với bác sĩ Đại rồi, tối nay ông ấy sẽ mang thuốc tới trường quay.] [Miên Miên: đợi lát nữa nhà tạo mẫu và chuyên viên trang điểm đến, sau khi xác định xong em sẽ gửi ảnh cho anh.] Dựa theo thói quen trước giờ, thường là đại m...