Quý Tiểu Ngạn
ôm áo khoác đứng chờ trong phòng thu.
Tần Minh Viễn
đang quay phim.
Quý Tiểu Ngạn
thấy hơi nhàm chán.
Hôm nay là lễ
Giáng Sinh, thân là trợ lý cậu chỉ có thể đi theo ông chủ làm việc, ban ngày phải
đi quay ở phim trường, buổi tối còn phải đi đến đài truyền hình diễn tập, sau
khi diễn tập xong thì cũng gần hơn mười một giờ rồi.
Điện thoại để
chế độ im lặng, âm thầm chối từ những thông tin liên quan đến lễ Giáng Sinh.
Đã vào đây,
thì ngày lễ nghỉ cơ bản không còn chút liên quan gì đến nơi này, chỉ có thể cảm
nhận không khí ngày lễ trong phút chốc nhờ các tin tức trên điện thoại.
Quý Tiểu Ngạn
tìm thấy một bộ truyện tranh châm biếm trong một loạt những tin tức và chương
trình khuyến mãi dịp Giáng Sinh.
[bạn ơi, bộ
sưu tập <hôm nay tôi đã cố gắng diễn trò cùng chồng> đã được cập nhật]
Quý Tiểu Ngạn
sợ bị người khác thấy mình đang đọc thể loại tranh châm biếm này, tay mắt nhanh
lẹ từ chối thông báo. Nói thật cậu không phải là người thích đọc truyện tranh,
nhưng bộ truyện này của Kẹo Đường không hiểu sao lại có gì đó rất thần bí, nhìn
thấy nhân vật nam diễn viên bị thương, phải vào bệnh viện, mặc dù rất phi
lo-gic, nhưng mà thực sự có thể giải tỏa áp lực.
Cảnh diễn
này của ông chủ chắc một lúc nữa mới xong.
Quý Tiểu Ngạn
tỉnh bơ tìm một nơi đọc truyện tranh châm biếm.
Chương mười
ba thật sự khiến người khác ngạc nhiên, nam diễn viên Lục Huy hoàn toàn bình
yên vô sự, táo tợn sai khiến Ôn Tố tắm cho mình, đa số trang dùng để miêu tả
dáng người Lục Huy.
Quý Tiểu Ngạn
đã vào giới giải trí mấy năm, quá ngũ quan trảm lục tướng* mới có thể trở thành
trợ lý Tần Minh Viễn, cậu đã gặp qua không ít những người mẫu nam có dáng người
tỉ lệ vàng. Mà vị ông chủ này của cậu, tỉ lệ dáng người hoàn hảo y như những người
mẫu nam hàng đầu.
*Quá ngũ
quan trảm lục tướng: vượt qua muôn ngàn khó khăn
Vai rộng eo
hẹp, cơ bụng tám múi săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, thân là trợ lý cuộc sống, cậu
đã được chiêm ngưỡng dáng người ông chủ không ít lần khi anh thay trang phục diễn,
nhưng mà cậu cũng không dám nhìn nhiều, mắc công bị hiểu lầm là có ý đồ gì đó với
ông chủ.
Mỗi lần đều
lướt nhìn thoáng qua, nhưng Quý Tiểu Ngạn biết nếu nó được vẽ ra, không chừng
liền giống y chang với Lục Huy trong truyện
tranh. Quý Tiểu Ngạn tin chắc Kẹo Đường nhất định đã nghiêng cứu không ít dáng
người người mẫu nam, nên bức tranh mới được chân thật như thế.
Cậu nhanh
chóng lật trang tiếp theo.
Trong câu cuối
cùng, Kẹo Đường dùng sắc đẹp mật ngọt chết người ôm lấy cậu, làm cậu nhịn không
nổi muốn biết đến tột cùng Lục Huy sẽ xui xẻo như thế nào. Cậu mở chức năng
thanh chắn của tranh châm biếm.
Thanh chắn
hiện lên bốn chữ đang được quét.
[Cảnh báo có
màu sắc mang năng lượng cao]
Toàn màn
hình.
Quý Tiểu Ngạn
nhìn chằm chằm ba chữ “có màu sắc”, dứt khoát đóng thanh chắn lại, có tật giật
mình nhìn xung quanh, cuối đầu ra vẻ nghiêm túc xem lịch trình công việc nhưng
thật ra là đang đọc nhanh như bay.
….Không đến
hai phút, vẻ mặt Quý Tiểu Ngạn đọng lại.
Cậu thậm chí
còn cảm thấy nơi nào đó nhói lên.
….Kẹo Đường,
người phụ nữ độc ác.
Cậu nhanh
chóng tắt trang trình duyệt, ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía.
Ông chủ còn
đang quay.
Mà Lâm Linh
Nhi người bị cậu nhét vào phương diện nguy hiểm đang ngồi trên ghế dành riêng
cho nữ chính, quấn một lớp áo lông cực dày, tay cầm túi giữ ấm, thỉnh thoảng
nhìn về hướng phim trường Tần Minh Viễn đang quay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn
xung quanh.
Quý Tiểu Ngạn
cau mày, bất động thanh sắc nhìn cô chằm chằm.
…Cậu hi vọng
sau khi Lâm Linh Nhi ăn giáo huấn một lần, sẽ không tái phạm lần thứ hai, tuyệt
đối đừng làm cho ông chủ tức giận. Mấy ngày trước sau khi anh Phong đập người đại
diện của Lâm Linh Nhi một trận, cô đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, kẹp cái đuôi lại
mà làm người, trừ khi có phân cảnh đối diễn cùng ông chủ, nếu không tuyệt đối sẽ
không trao đổi gì hết.
Mới ngoan
ngoãn được vài ngày, giờ lại mơ hồ có biểu hiện không an phận.
Quý Tiểu Ngạn
nghĩ thầm phải để mắt đến Lâm Linh Nhi, mắc công cô lại trở thành con bướm
thiêu thân tiếp.
Mà sự chú ý
của Lâm Linh Nhi đối với Tần Minh Viễn đã biến mất không còn một mảnh kể từ lần
anh kêu cô diễn lại cảnh rơi xuống nước vào hai ngày trước.
….Cô sai rồi,
Tần Minh Viễn là một tên thẳng nam sắt thép ngu ngốc không thể hiểu nỗi.
Cô hao tâm tổn
sức để trở nên động lòng người đi tìm anh, vậy mà anh chỉ lo cho đôi giày thể
thao của mình, còn phê bình kỉ năng diễn xuất của cô, khiến cô phải quay liên tục
ba cảnh rơi xuống nước dưới nhiệt độ âm không độ C.
Cô đời này
cũng không quên được cái hồ nhân tạo trong thành điện ảnh và truyền hình này.
Chỉ cần dùng
thế thân là có thể giải quyết ổn thỏa, tính tình xoi mói của anh khiến vị đạo
diễn vốn đã nghiêm khắc càng thêm nghiêm khắc, mỗi lần ướt đẫm từ trong nước bước
lên, cô đều cảm thấy mình là một con thủy quái ngàn năm bị Tần Minh Viễn bóp chết,
sau buổi quay hôm đó cô liền bị sốt cao, vừa phải nê cái cơ thể sốt ba mươi
chín độ này vừa phải nghe Tiếu Văn mắng một trận.
Từ ngày hôm
đó, cô có gặp Tần Minh Viễn cũng không còn lòng dạ nào mà động lòng nữa, càng
không có tâm tư muốn quyền rũ gì nữa, chỉ ước quay xong rồi mỗi người một ngã,
trừ khi có công việc nếu không thì đừng gặp mặt nữa.
Hiện tại Tần
Minh Viễn đang quay một cảnh đối thơ với nam phụ.
Tần Minh Viễn
tay cầm quạt ngọc, nhẹ nhàng tao nhã, khoác trên người bộ bạch y giống như một
vị công tử.
Mấy ngày trước
còn cảm thấy công tử như ngọc, tới hôm nay Lâm Linh Nhi mới nhận ra là địa ngục
sát thần, thật khó chịu làm sao. Nhưng mà địa vị của Lâm Linh Nhi nhỏ bé, giận
cũng không dám nói, đành phải bấm bụng chịu đựng.
Bởi vì cô bị
sốt cao, nên Trương đạo diễn đã điều chỉnh lại các cảnh quay của cô, mấy ngày
nay phân cảnh của cô cũng không nhiều lắm, chờ Tần Minh Viễn quay xong, cô chỉ
cần quay thêm hai cảnh là có thể về khách sạn nghỉ ngơi.
Trong lúc đợi,
điện thoại của cô nhận được một thông báo từ app Mạn Hà rằng bộ sưu tập <hôm
nay tôi đã cố gắng diễn trò cùng chồng> đã được cập nhật.
Ngày hôm đó
cô thấy Tần Minh Viễn có hứng thú, mới hỏi Trương Toàn về đề tài của nó. Thường
ngày nếu có thời gian riêng tư thì cô sẽ đọc tiểu thuyết hoặc truyện tranh, gặp
phải tác phẩm hay cô còn gửi thưởng cho tác giả. Hôm đó sau khi biết rõ chủ đề
nội dung, cô liền vào app Mạn Hà tìm kiếm rồi theo dõi.
Đây là thể
loại truyện tranh đời thường, cô không có hứng hứng thú với loại mì ăn liền
hàng ngày như thế này. Cô thích chính là thể loại cô bé lọ lem gả vào nhà giàu
được tổng tài sủng lên tận trời.
Bất quá các
tình tiết trong truyện rất ngắn gọn, súc tích, thích hợp để làm thả lỏng tinh
thần, cho nên cô ta cũng không xóa.
Cô thuận tay
bấm vào.
Không ngờ… nội
dung có chút không hợp với trẻ em, tuy là những bức tranh rời rạc, nhưng chỉ cần
là người có kiến thức về sinh lý sẽ biết rõ ý nghĩa của nó.
….Thật đúng
lúc, Lục Huy trong truyện cũng là ảnh đế.
Lâm Linh Nhi
thay bằng Tần Minh Viễn, trông thật sảng khoái, khoác lên mình bộ đồ vest xem tiểu
điền văn khắp thiên hạ, để lại dấu chân thể hiện tình cảm chân thật ở mọi khu
bình luận.
Ảnh đế chính
là tên bệnh thần kinh! Sắt thép thẳng nam! Cẩu nam nhân ngu xuẩn không biết cái
gì hết! Ngược chết ảnh đế, huyết thư cầu xin của một người!
Đối với các
tác phẩm sáng tạo Lâm Linh Nhi từ trước đến nay luôn rất hào phóng.
Chỉ cần có
thể gây ấn tượng với cô, nhất là có thể ngọt đến tận đáy lòng, cô sẽ không chút
do dự phát thưởng. Tuy rằng tác phẩm này của Kẹo Đường không phải là thể loại
cô thích, nhưng giờ này khắc này lại làm cho cô hết sức cảm kích, nảy sinh sự đồng
cảm.
Cô không
chút do dự chuyển hết tất cả số tiền còn lại trong tài khoản cho Kẹo Đường.
Cảnh diễn của
Tần Minh Viễn vừa kết thúc, Quý Tiểu Ngạn giúp anh tẩy trang thay quần áo,
chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu đã đứng đợi sẵn bên ngoài. Dù chỉ là buổi
tổng duyệt cho bữa tiệc đêm giao thừa, nhưng trang phục, makeup hay âm thanh
ánh sáng đều phải cần xác nhận.
Khi nhà tạo
mẫu đang làm tóc, Đàm Minh Phong thông báo cho Tần Minh Viễn những công việc cụ
thể trong bữa tiệc đêm giao thừa.
Đàm Minh
Phong như vừa nghĩ đến gì đó, liền hỏi Tần Minh Viễn: “ông chủ, bà xã của cậu
có đến làm khán giả không? Giám đốc đài truyền hình nói với tôi, nếu bà chủ đến
làm khán giả thì lúc cậu đang hát sẽ cho ống kính quay về phía bà chủ.”
Công việc mấy
ngày nay của Tần Minh Viễn cực kì căng thẳng, bận đến nỗi đầu óc choáng váng, bây
giờ nghe thấy hai chữ “bà xã”, mới sực nhớ ra mình và vợ đã lâu rồi không liên
lạc.
Anh lấy điện
thoại ra, mở wechat.
Tin nhắn gần
đây nhất là vào buổi sáng hôm đó sau khi anh rời Tử Đông Hoa Phủ, anh đã tặng một
chiếc vòng cổ đắt tiền. Tô Miên gửi cho anh một tin nhắn____ông xã, trên đường
nhớ chú ý an toàn nha.
Anh không trả
lời.
Tô Miên rất
thích gửi tin nhắn cho anh, phần lớn đều là những câu nói vô nghĩa, ví dụ như
là trời lạnh nhớ mặc thêm quần áo, buổi tối có thể có mưa các kiểu. Anh sẽ
không trả lời những tin nhắn như vậy, trừ khi Tô Miên hỏi một vấn đề gì đó.
Tin nhắn như
vậy, mỗi ngày đều có.
Hiện tại, đã
cách năm ngày kể từ lần trước.
Tô Miên
không có bất kì một động tĩnh nào.
Chẳng trách
mấy ngày nay bận rộn như vậy, lại cứ cảm thấy đặc biệt yên tĩnh, hóa ra là do
Tô Miên không nhắn tin cho anh.
Tại sao?
“Ông chủ?”
Lúc này, Tần
Minh Viễn mới nói: “không tới, hôm đó cô ấy phải ăn cơm với gia đình.”
Tần Minh Viễn
đã trang điểm xong xuôi, mặc áo khoác vào rồi bước lên xe bảo mẫu.
Quý Tiểu Ngạn
lái xe đi về phía đài truyền hình.
Đàm Minh
Phong ngồi kế bên Tần Minh Viễn.
Trong xe
đang bật loại âm nhạc Tần Minh Viễn yêu thích.
Đàm Minh Phong
và Quý Tiểu Ngạn đều biết Tần Minh Viễn thích im lặng, nên cả hai chuyển điện
thoại sang chế độ im lặng, không nói lời nào. Tần Minh Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ,
bóng râm của đèn đường chiếc vào khiến đường nét gương mặt anh càng lúc càng
sâu.
Đột nhiên,
anh quay đầu lại hỏi Đàm Minh Phong: “gửi đoạn ghi âm cho cô ấy chưa?”
Đàm Minh
Phong nói: “đã gửi rồi, bà chủ cũng nhận được.”
Tần Minh Viễn
xoa xoa ấn đường, bắt đầu có chút không vui.
Tô Miên
không giống với trước kia nữa, sự khác thường của cô khiến anh bực bội. Rõ ràng
là anh đã giải thích, hiểu lầm cũng giải quyết xong rồi, cô còn bất mãn cái gì
chứ?
Tần Minh Viễn
đáp lại một tiếng “ừ”.
Đàm Minh
Phong nhạy cảm nhận ra tâm trạng của ông chủ hôm nay có vẻ không được tốt. Tuy
nhiên, Tần Minh Viễn là một người chuyên nghiệp, bất kể tâm trạng có tệ tới
đâu, trên sân khấu vẫn hết sức chuyên tâm. Một phen gây sức ép đến gần mười một
giờ.
Quý Tiểu Ngạn
lái xe đưa anh về căn hộ Trần Tây.
Không ngờ vừa
đi được nửa đường, Tần Minh Viễn lại nói: “quay xe, trở về Tử Đông Hoa Phủ.”
Tần Minh Viễn
liếc nhìn thời gian, còn ba mươi lăm phút nữa mới qua lễ Giáng Sinh. Ngày Giáng
Sinh năm trước, anh cũng đang diễn tập ở đài truyền hình, và Tô Miên đã gửi cho
anh một bức hình chúc mừng lễ Giáng Sinh.
Năm nay
không có, lại cảm thấy có chút không quen.
Tần Minh Viễn
đột nhiên nghĩ tới đôi mắt đỏ hoe ngày đó của Tô Miên, ủy khuất y như trời
giáng vậy.
Lông mày Tần
Minh Viễn khẽ nhúc nhích.
Cô uất ức
như vậy, với tính tình nóng nảy của cô mà nói, ngày Giáng Sinh năm nay hẳn là
đang lén khóc ở nhà.
Trên xe có một
giỏ trái cây Bình An do một thương nghiệp nào đó tặng, đóng gói tinh xảo, ý
nghĩa tốt đẹp.
Lúc xuống
xe, Tần Minh Viễn mang luôn giỏ trái cây xuống.
Trở lại Tử
Đông Hoa Phủ, trong nhà một mảnh tối đen.
Anh lên
phòng ngủ, bên trong cũng không có người.
Anh gọi điện
cho Tề Phong: “phu nhân đi đâu rồi?”
Tề Phong là
vệ sĩ mà nhà họ Tần thuê để bảo vệ Tô Miên.
Lúc này Tề
Phong đang ở Maldives, mặc quần đi biển, nhìn phu nhân và cô bạn thân đang bơi cách
đó không xa, ho nhẹ: “ông chủ, phu nhân đang ở Madai.”
“Madai?”
“Maldives.”
_____________
Hết chương
13.
Tác giả có lời
muốn nói:
Tần Minh Viễn:
tôi xoắn xuýt rất lâu mới quyết định cấp cho bà xã một cái bật thang không nghĩ
tới cô ấy lại có thể đi nghỉ phép ở hải đảo!
_______
Editor: tui cứ phân vân không biết nên dùng xưng hô của Tô Miên là bà chủ hay phu nhân, nên mấy bữa nay cứ lộn tứ lung tung. Tui nên dùng bà chủ hay phu nhân nhỉ???????
Nhận xét
Đăng nhận xét