“Bình giữ
nhiệt tình yêu” và hai chữ “cẩu lương” của Tô Miên đã leo lên hot search.
@Tân Lãng
Entertaiment: vào mùa đông lạnh lẽo @Tô Miên đã tự tay mang muốn súp tình yêu đến
đoàn làm phim “tư thế anh hùng”, sau đó còn lau mồ hôi, khoác áo ấm và trang điểm
cho Tần Minh Viễn, vợ chồng Viễn ca lại bắt đầu phát cẩu lương.
Bonus thêm
chín bức hình.
Ảnh thứ nhất:
ánh mắt dịu dàng của Tô Miên; từ ảnh thứ 2 đến thứ 8: hành động của hai vợ chồng
từ các góc độ khác nhau; tấm cuối cùng: trợ lý của Tần Minh Viễn ôm chặt bình
giữ nhiệt trong ngực.
[Ha ha ha
ha! Tiểu Ngạn đang tự hỏi là mình đã làm gì sai! Mỗi ngày đều bị đôi vợ chồng
Viễn ca nhét cẩu lương!]
[Bình giữ
nhiệt chứa đầy sự ghen tị.]
[Tôi nghe
nói chị dâu đã hầm nồi canh này mấy tiếng liền, bởi vì Viễn ca thường bị chán
ăn vào mùa đông, chị dâu chu đáo quá đi!]
[Chà! Chị
dâu phải chăm sóc Viễn ca thật tốt nhé!]
[Fan hâm mộ
của Viễn ca xin chú ý! Cẩu lương mới tới rồi! vừa nãy, chị dâu đã bấm thích một
bài viết ca ngợi sự chuyên nghiệp trong diễn xuất của Viễn ca!]
[Trời ơi! Mấy
người cứ việc ăn cẩu lương còn trong mắt tôi chỉ có mình lão công! Lão công tốt
nhất thế gian! Siêu ngọt ngào! Các cô giá chăm chỉ! Tấn công con vịt này đi!
Thân gửi chị dâu trên hot search!]
………..
Tô Miên cởi
giầy cao gót, xoa xoa bắp chân đau nhức.
Hệ thống sưởi
trong biệt thự là 23 độ C, rất dễ chịu, trong khi hôm nay nhiệt độ ngoài trời của
Bắc Kinh là âm 6 độ. Để có phong cách thời trang, Tô Miên chỉ mặc một áo khoác
cashmere và đi đôi vớ mỏng đến đáng sợ, tim gan phèo phổi của cô sắp bị đông lạnh
luôn rồi.
Bởi vì nhiệt
độ chênh lệch nên vừa bước vào nhà cô đã hắt xì một cái.
Cô cởi áo
khoác, bên trong là một chiếc váy mỏng.
Thò tay vào
trong quần áo, lấy ra ba miếng dán giữ ấm của trẻ em, vứt thẳng vào sọt rác.
Chuông điện
thoại reo.
Cuộc gọi đến
là của Đường Bảo.
Tô Miên hít
một hơi thật sâu, nghe máy.
Đầu dây bên
kia còn chưa kịp mở miệng, cô đã tức giận nói: “gọi tới xem xem mình biểu diễn
thế nào dưới thời tiết âm 6 độ phải không? Đúng vậy, chỉ cần quỳ gối xuống và cảm
thấy tự hào. Từ ngày gả cho Tần Minh Viễn, mình nhận giải Oscar rất chi thường
xuyên.”
Ngưng một
lát.
“Cái tên Tần
Minh Viễn này ngốc kinh khủng, hôm nay đang ở bên ngoài mà anh ta dám tỏ thái độ
không kiên nhẫn với mình.”
“Ha ha, anh
ta nghĩ rằng mình muốn ăn mặc mỏng manh vào mùa đông như thần kinh sau đó
ôn nhu dịu dàng ngắm nhìn anh ta? Bọn họ còn tưởng mình đang nhìn anh ta sao?
Sai rồi! Mình là đang nhìn xem khi nào thì dây thép mới bị đứt, sau đó tiễn hắn
ta lên trời luôn!”
“Áo khoác
lông mình cũng không muốn cho anh ta mặc! B’S Conture linh hồn của thời trang,
vậy mà anh ta còn dám kén chọn!”
Đường Từ Từ
nói: “tên đàn ông xấu xa, cẩu nam nhân, đại móng heo!”
Tô Miên: “thịt
heo rất đắt, đừng khen hắn.”
Đường Từ Từ
hùng hồn đáp: “đồ đại móng gà!”
Tô Miên lại
nói: “nếu không phải vì báo đáp ơn nghĩa, ai lại tình nguyện cùng một tên đại
móng gà tình cảm này nọ chứ! Tính tình không tốt! Hay nóng nãy! Còn mắc bệnh
hoàng tử! Mình không phải được gả vào nhà giàu, mà là lò rèn luyện ý chí! Chắc
chắn là mình đã từng trải qua sóng to gió lớn, cho nên dù sóng thần có quét qua
thì mình vẫn vững như núi Thái Sơn!”
Mắng xong một
trận, bực tức trong người Tô Miên cuối cùng cũng được trút ra hết, lúc này mới
hỏi: “gọi điện thoại cho mình có chuyện gì không?”
Đường Từ Từ
nói: “bảo bối! tuần sau có một buổi đấu giá cao cấp ở câu lạc bộ Ông Lợi Ti,
mình nghe nói trong những vật đấu giá có một sợi dây chuyền mà elizabeth đã từng
đeo.”
“Tuần sau là
thứ mấy?”
“Thứ năm.”
Tô Miên xem
lịch làm việc và nói: “ngày mai mình sẽ cho người đưa giấy mời cho cậu.”
“Aaa, tình
yêu à! Người ta yêu cậu chết mất! Cậu là tiểu tiên nữ bất khả chiến bại! Đại
móng gà Tần Minh Viễn cũng không xứng với cậu!” Đường Từ Từ nỗ lực đánh một cái
rắm cầu vồng rực rỡ, còn nói: “đúng rồi, hay là cậu đổi điện thoại rồi dùng
luôn cả hai thẻ đi, chứ biên tập viên lúc nào cũng không tìm thấy cậu,làm mình
suốt ngày bị dội bom bằng tin nhắn.”
Tô Miên nói:
“không an toàn.”
Đường Từ Từ
xúc động nói: “nhận được giải oscar không phải chuyện dễ mà.”
Trong căn
phòng sáng sủa.
Cửa sổ sát đất
chiếm diện tích lớn, từ đó nhìn ra có thể thấy tuyết đang bay lất phất ngoài
trời, những cây xanh trong vườn bị bao phủ bởi lớp sương trắng nặng trịch. Một
cơn gió lạnh thổi qua, sương trên cành rơi xuống dữ dội, mặt đất đang sạch sẽ
nhất thời bị nhuộm trắng bởi tuyết.
Sáng nay trước
khi ra ngoài, Tô Miên đã dặn cô giúp việc quét sạch tuyết bên ngoài.
Bác gái có
thái độ làm việc rất nghiêm túc, không uổng công cô trả lương cao.
Tô Miên
không thích mùa đông, cũng không thích tuyết, vừa trắng mù mịt lại lạnh băng.
Cô thích mùa
xuân hơn, lúc vạn vật được hồi sinh, cảnh xuân tươi đẹp.
Đáng tiếc
bây giờ đang là mùa đông.
Tử Đông Hoa nằm trong
khu biệt thự cao cấp, căn nhà rộng lớn này có hệ thống sưởi ấm
rất tốt nhưng lại hơi thiếu hơi người. Cô ở đây đã hơn một năm, thường xuyên ở
một mình, lâu lâu có thêm một người.
Nghĩ tới người
chồng hợp pháp của mình Tô Miên không nhịn được mà cười khẩy.
….Ôi, đại
móng gà.
Vốn dĩ muốn
vào phòng tắm ngâm mình một chút, ai dè cảm hứng nổi lên, cô xốc lại tinh thần
bước lên lầu.
Căn biệt thự
gồm có một hoa viên rộng lớn, 9 phòng ngủ, 3 phòng khách và 3 nhà vệ sinh, dưới
tầng hầm còn có rượu và các loại hình giải trí khác nhau. Có 2 thư phòng, thư
phòng chính nằm ở tầng hai, ở giữa có một cánh của thông với phòng ngủ, phòng
còn lại ở tầng ba, cô đã đổi nó thành một studio.
Tử Đông Hoa thuộc khu công nghệ cao, trong biệt thự được cài đặt hệ thống nhận diện AI
thông minh.
Tô Miên vừa
mở cửa vừa nói: “bé con, có người vào nhà nhớ gọi chị.”
“Vâng, thưa
chủ nhân.”
Trong vòng một
tháng số lần Tần Minh Viễn trở về có thể đếm được trên đầu ngón tay, chưa bao
giờ dùng đến quản gia AI.
Vì vậy, Tô Miên
tự đặt một cái tên theo ý mình.
Tô Miên đã đổi
thư phòng phụ thành studio của cô, diện tích một trăm năm mươi mét vuông, vừa đủ rộng rãi.
Màu sắc chủ
đạo của thư phòng là màu ấm.
Trong tủ pha
lê phía đông chứa đầy những chiếc cúp lớn nhỏ, kế bên nữa là một tủ sách được
thiết kế khá đặc biệt, đa số là sách nước ngoài, còn có một số hình minh họa
trang sức được đóng bìa đẹp mắt.
Cạnh cửa sổ
là bàn làm việc.
Ba máy tính
được đặt cạnh nhau, trên máy tính để bàn là một máy tính bảng kỹ thuật số độ
nét cao siêu inch được thiết kế riêng. Ở hai bên trái và phải có những chồng giấy
nháp hơi lộn xộn, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng phôi phai của một vài món
trang sức.
Tô Miên bật
máy tính lên, rồi thuận tay buộc mớ tóc dài đến eo thành kiểu đuôi ngựa.
Bút điện
chuyển động giữa những đốt ngón tay cô.
Tô Miên đang
vẽ tranh.
……
Dây bị đứt
giữa không trung.
Lục Huy rơi xuống, mọi người xung quanh bu lại.
Lúc Lục Huy
tỉnh lại đối diện là ánh mắt dịu dàng của người vợ Ôn Tố.
Ôn Tố: “có
chỗ nào không thoải mái không?”
Lục Huy:
“chân của tôi không có cảm giác, là bị gãy rồi sao?”
Ôn Tố im lặng.
Lục Huy căng
thẳng nói: “em nói thật đi, tôi có thể chấp nhận.”
Ôn Tố nói:
“không phải, là do tác dụng của thuốc mê.”
Nội tâm Ôn Tố
lúc này: haha, thực đáng tiếc sao không bị gãy luôn cái chân thứ ba đi.
Truyện tranh mà Tô Miên viết tên là <hôm nay tôi đã cố gắng diễn trò với chồng>
mượn một chút hình tượng nhân vật thực tế bên ngoài, nam diễn viên Lục Huy = Tần
Minh Viễn, Ôn Tố = chính mình, tác phẩm này là thứ để cô phát tiết cảm xúc bất mãn trong lòng.
Giải thích
việc này thì phải trở về 3 tháng trước.
Vừa gả vào Tần
gia được một năm, cô bị Tần Minh Viễn bắt bẻ đến mức sắp mắc bệnh phì đại tuyến
vú, có cùng Đường Từ Từ chửi bới cũng không đủ để giải tỏa mối hận trong lòng. Sau
khi đi mua sắm về, cô đang ngồi trên ghế sau của chiếc bentley, vừa ngẩng đầu
nhìn lên, thứ đập vô mắt cô đầu tiên là một ứng dụng nền tảng truyện tranh được
dán quảng cáo trên xe buýt.
Trái tim Tô
Miên bị rung động, cô ngay lập tức tải app này về, sự nghiệp vẽ truyện tranh bắt nguồn từ đây.
Không vì lí
do nào khác, chỉ là để hả giận, không dàn ý, không tình tiết, mỗi lời thoại
trong truyện diễn ra như cuộc sống hằng ngày, phần lớn là kể về sự thảm hại của
nam ảnh đế Lục Huy, vẽ liên tục trong vòng 3 tháng, đến nay đã được 10 tập, và
Lục Huy đã vào bệnh viện tám lần, hai lần kia là được sơ cứu trên đường đến bệnh
viện, mà nữ diễn viên Ôn Tố luôn xinh đẹp như hoa dịu dàng mà quan tâm hắn, nội
tâm thì luôn kêu gào muốn mộ của hắn được xanh cỏ.
Không có nhiều
người xem, mỗi tập chỉ có tầm 20 đến 30 bình luận.
Chẳng qua là
cô sáng tác tính tình Lục Huy quá xấu xa, mỗi lần ra tập mới đều có đọc giả chửi
hắn, Tô Miên thấy vui ơi là vui.
Chỉ hai
tháng sau, truyện tranh của cô đã được một biên tập viên nhỏ chú ý.
Sau khi nghe
biên tập viên dùng cả ngàn chữ để chửi rủa hắn, Tô Miên vui vẻ đồng ý kí hợp đồng.
Để đảm bảo an toàn, cô sử dụng thẻ căn cước của Đường Từ Từ, số điện thoại cũng
là của Đường Từ Từ, wechat là một tài khoản mới.
Nhưng mà,
tuyệt đối không ngờ tới.
Ông trời
không chịu buông tha cho cô.
Tiểu biên Vịt
Có Thể Tiếp Cận vậy mà là fan CP của Tần Minh Viễn.
Tô Miên
buông bút xuống, thả lỏng gân cốt.
Cô vẽ loại
tranh trắng đen đơn giản, một tập chỉ có tầm hơn mười khung hình ngắn gọn và
súc tích.
Nhờ thiên
phú mà tốc độ vẽ của cô khá nhanh, hơn nữa mấy bức tranh này không quá câu nệ
những chi tiết nhỏ, cô hoàn thành bản vẽ trong 6 tiếng đồng hồ.
Bấm tải lên.
Tắt máy
tính.
Trời đã tối
sầm, bên ngoài cửa sổ, tuyết đọng lại một lớp dày.
Bây giờ là 1
giờ sáng.
Cô cầm diện
thoại lên xem, lúc này mới phát hiện mẹ chồng của cô, bà Lư Tuệ Mẫn đã gửi cho
cô một tin nhắn wechat cách đây 3 giờ, là bài chia sẻ hot search trên weibo, cái
mà cô nhấn thích bài viết khen ngợi Tần Minh Viễn.
Lư Tuệ Mẫn:
“like .jpg”
Tiếp đó là ảnh
chụp màn hình chuyển khoản 20 vạn.
Tô Miên liếc
nhìn thông báo của ngân hàng, để chắc chắn rằng mình đã nhận được khoản tiền
đó.
Người mẹ chồng
này đánh giá cao cách thể hiện của cô trước mắt công chúng, khi cảm thấy vừa
lòng thì thường dùng tiền để thể hiện tình cảm của mình.
Cô nhận tiền
mà mặt không đổi sắc, sau đó nhu thuận trả lời tin nhắn____
Cám ơn mẹ.
Tô Miên đang
trong trạng thái vui vẻ nên liền liên hệ với quản lý cửa hàng Xiaoxiang nhờ cô ấy
ngày mai mang vài cái túi đến để cô chọn.
“Bé con, chị
phải xuống lầu ngâm nước một chút.”
“Chủ nhân,
em đang pha nước nóng cho chị.”
Tô Miên đi tẩy
trang, vào bếp rửa một chén cà chua bi, rồi pha thêm ly soda chanh.
Phòng tắm ở
lầu một có một bồn tắm tròn rất lớn, có thể chứa bốn đến năm người.
Khi Tô Miên
bước vào, nước đã được chuẩn bị sẵn.
Cô chọn loại
tinh chất hoa hồng dịu nhẹ có chút tác dụng của thuốc an thần, đổ nửa chai vào,
lại thuận tay thả hai cục sà phòng xuống, một lúc sau bồn tắm nổi đầy bọt.
Cô đặt thức
ăn sang một bên, rồi bước vào bồn tắm.
Nhiệt độ
thích hợp và hương thơm dịu nhẹ của hoa hồng khiến cô thả lỏng mày, nheo mắt và
thoải mái nhìn ra cửa sổ kiểu Pháp, cửa sổ được thiết kế như gương hai mặt, bên
ngoài là một con đường lát đá cuội, hai bên trồng các loại hoa nở vào mùa đông,
lúc này tuyết vẫn đang bay lất phất ngoài trời, mặt đất đọng lại một lớp trắng
xóa.
Tô Miên
trông thật vui vẻ và thoải mái.
“chủ nhân, nam chủ nhân vừa vào nhà.”
Hết chương 2.
Tác giả có lời
muốn nói:
Tô Miên:
mình đã đoán được nam chính sẽ vào bệnh viện như thế nào trong tập tiếp theo rồi.
hãy tin tôi!
Tần Minh Viễn
tuy rằng có nhiều khuyết điểm nhưng cũng thật ngọt ngào!
Nhận xét
Đăng nhận xét