Sự phẫn nộ
khiến linh cảm của Tô Miên chạy khắp nơi.
Cô cầm bút vẽ,
liên tục suốt hai ngày, truyện tranh đã được cập nhật chương mới.
Trời đông
giá rét phủ xuống, bông tuyết bay tán loạn.
Lục Huy được
xuất viện.
Bên ngoài là
một đám phóng viên truyền thông vác theo súng trường và đại bác ân cần hỏi han
hắn, Lục Huy khéo léo trả lời câu hỏi, cuối cùng còn tỏ vẻ cảm ơn đối với người
vợ Ôn Tố đã chăm hắn suốt nữa tháng.
Một cơn gió
lạnh thổi qua, Lục Huy hắc xì.
Trợ lý đêm
áo khoác đến.
Sau khi Lục
Huy phỏng vấn xong, Ôn Tố liền khoác áo lên cho Lục Huy.
Áo khoác
suông dài đến mắt cá chân, trông vừa ấm vừa nhẹ.
Lục Huy mặc
vào, đi không quá hai bước, chiếc áo bị tuột xuống, hắn lỡ chân giậm vào, cả
người ngả chổng vó về phía trước.
Chuyện tranh
kết thúc bằng vụ gãy xương thê thảm.
Tô Miên trực
tiếp tải thẳng lên.
Không đến
năm phút đồng hồ, liên tục có những bình luận mới.
[ha ha ha
đây là bộ truyện tranh kì quái nhất mà tôi từng xem! Rõ ràng là không có âm mưu
gì, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Lục tra nam vào bệnh viện tôi lại cảm thấy bớt
áp lực.]
[trời ơi! Lục
cặn bã sao mà mới vừa xuất viện lại phải vào bệnh viện nữa vậy? lúc trước tốt xấu
cũng ở nơi khác! Lần này là ở cổng bệnh viện luôn ha ha ha!]
[cười chết mất!
Tác giả trâu bò thật! tôi ngàn vạn lần không nghĩ tới lý do Lục cặn bã nhập viện
lại là vì vấp phải áo khoác lông ha ha ha!]
[cược một
thùng que cay! Lần sau Lục Huy sẽ bị té ở nhà vệ sinh! Sau đó bị chấn thương
não!]
[Theo tôi
nghĩ Lục Huy có hào quang của nam chính đúng không? Cốt truyện trôi qua nữa năm
rồi, vậy mà vết thương thì vẫn còn!]
[thật xin lỗi!
Mời tác giả nhận một lạy của tôi! Đây là bộ truyện thoát tục nhất trong khi khắp
nơi toàn là thể loại tổng tài hoàng đế cẩu huyết ngọt sủng! ảnh đế vào bệnh viện
hàng ngày và nữ chính có khả năng diễn sâu! Xem một lần chẳng hiểu sao lại muốn
xem lần thứ hai!]
[bày tỏ tình
cảm sâu sắc!]
………………….
Tô Miên được
khen đến lâng lâng.
Lúc này, Vịt
có thể tiếp cận tìm đến cô.
[Vịt có thể
tiếp cận: “aaaaa tiểu cô nương, cô lại bùng nổ nữa rồi! Tôi muốn báo cho cô một
tin tốt!]
[Kẹo Đường:
“tin tốt gì?]
[Vịt có thể
tiếp cận: “ngạc nhiên chưa! Cô trả lời tin nhắn nhanh ghê! Ha ha ha để tôi nói
tin tốt cho cô nghe, không phải mấy ngày trước cô vừa được đề cử sao? Hưởng ứng
rất tốt! tôi vừa nghe chủ biên nói, tranh châm biếm của cô khai thác đề tài rất
khó và mới lạ, so với những cốt truyện bình thường khác có sự khác biệt rõ rệt.
chủ biên đã giao nó cho cục bản quyền, họ nói sẽ tiến hành phát triển bản quyền
toàn diện nhất cho truyện của cô dựa trên chất lượng cốt truyện!]
[Vịt có thể
tiếp cận: “khoang nói đến việc có thể phát triển hay không, chỉ cần có thể bán
ra ngoài là cô đủ giàu to rồi! bộ phận bản quyền trên nền tản của chúng tôi đặc
biệt mạnh, chỉ riêng bản quyền phim hoạt hình là cô đã có thể thu được ít nhất
sáu con số, bản quyền điện ảnh và phim truyền hình còn cao hơn nữa. cô muốn
nhìn bảng giá niêm yết không? Cô chỉ đứng sau một người, mà người đó bán được với
giá một trăm hai mươi vạn.]
Lúc viết đoạn
này, Hà Á kích động đến mức tay run lẩy bẩy.
Cô mới vào
nghề được có mấy tháng, các tác giả và họa sĩ trong tay đều là những người mới
vô danh, thành tích cũng thường thường, phần lớn đều không giúp được gì.
Không ngờ lại
vô tình đào được miếng ngọc bội “Kẹo Đường” này, vừa được đề cử đã bắt đầu bộc
lộ tài năng, bây giờ còn được cục bản quyền coi trọng, nếu có thể bán bản quyền
tác phẩm, số tiền thu vào phải hơn trăm vạn!
Cô là một tiểu
biên nhỏ bé lương hàng tháng tám ngàn vậy mà trong tay lại đang nắm một tác giả
có thể thu vào trăm vạn!
Khái niệm một
trăm vạn là gì!
Hà Á đã trở
thành một con chó đáng thương và không thể tưởng tượng có một trăm vạn trong
tay sẽ hạnh phúc như thế nào!
Kẹo đường chậm
chạp không trả lời, rất lau sau mới trả lời một từ “ồ”.
Hà Á có thể
hiểu được cảm giác kích động đến mức gõ không ra chữ của Kẹo Đường lúc này. Dù
sao cũng là một trăm vạn đó! Tầng lớp lao động kiếm ra một trăm vạn khó biết chừng
nào.
Cô đã xem
qua thẻ căn cước của Kẹo đường. Là một sinh viên mới tốt nghiệp, địa chỉ điền
trên hợp đồng là một thôn bên ngoài thành phố trên đường vành đai 5 và 6, có thể
thấy được điều kiện kinh tế gia đình ở mức trung bình, bất thình lình từ trên
trời rơi xuống một trăm vạn, lúc này chỉ sợ đang vui đến phát điên rồi, nói
không chừng còn đang suy nghĩ xem phải sài số tiền này như thế nào.
Hà Á vô cùng
quan tâm đến tiến độ bản quyển, giữa trưa cô mời các đồng nghiệp trong bộ phận
bản quyền đi ăn, thuận tiện hỏi thăm một chút, biết được Trương Xuân, tổng biên
của bộ phận bản quyền đã hẹn với một đạo diễn nỗi tiếng, đề cử tác phẩm của Kẹo
Đường.
Hà Á cao hứng
đến không xong rồi, vốn định báo tin vui này cho Kẹo Đường, nghĩ nghĩ một hồi lại
thôi, lỡ như không thành công, cô ấy sẽ rất thất vọng.
……….
Khi cảnh
quay của Tần Minh Viễn kết thúc, đã gần mười hai giờ đêm.
Anh đã thay
xong trang phục, mặc một chiếc áo len mỏng màu xanh đậm, nhắm mắt lại, tựa vào
ghế.
Quý Tiểu Ngạn
đang giúp anh làm tóc và tẩy trang.
Lớp tẩy
trang của kiểu cổ trang khó tẩy hơn kiểu hiện đại, đặc biệt là tóc, các lớp tóc
che phủ và tóc giả, phải lấy ra hết sức cẩn thận.
Đàm Minh
Phong thông báo về lịch trình trong vài ngày tới.
“Có một buổi
quay phim vào thứ tư, là chương trình game show, bên kia nói rằng sẽ phối hợp với
thời gian của chúng ta,nên dựa theo lịch trình của anh hiện giờ, tôi đã sắp xếp
cảnh quay với đạo diễn Trương vào bảy giờ tối thứ tư.”
“Vốn dĩ thứ
tư và thứ năm đều có buổi phỏng vấn, tôi biết anh chỉ muốn chuyên tâm vào việc
quay phim, cho nên tạm thời đã lùi lại hết, đợi sau khi phim đóng máy chúng ta
lên kế hoạch lại.”
“Đêm Giáng
Sinh, anh phải tham gia buổi tổng duyệt giao thừa của đài truyền hình địa
phương tầm nửa tiếng.”
…………….
Đàm Minh
Phong có một tập tài liệu hành trình, trong đó có đầy đủ tất cả các thông báo của
Tần Minh Viễn.
Là một diễn
viên vừa có lưu lượng vừa có năng lực như anh, đương nhiên sẽ không thiếu lịch
hẹn, số người chủ động dân cành ô liu tới cửa nhiều vô số kể.
Đàm Minh
Phong biết đối với Tần Minh Viễn việc đóng phim xếp vị trí thứ nhất, tiền bạc
chỉ xếp thứ hai.
Anh ta dẫn dắt
nghệ sĩ đến nay đã hơn mười năm, không tính Tần Minh Viễn, trong tay anh ta đã
có hai ảnh đế và ba bà hoàng điện ảnh, không ai lại đi chê mình có nhiều tiền
và danh tiếng, chỉ riêng Tần Minh Viễn, anh thực sự thích diễn xuất, nên mọi việc
đều phải được xếp sau chuyện quay phim.
Rất khó để
tìm ra những người như vậy, đặc biệt là trong cái giới giải trí đầy phù phiếm
này.
Đàm Minh
Phong vốn tưởng rằng vị thiếu gia phong nhã nhà họ Tần này một lòng yêu thích
diễn xuất không mưu cầu danh lợi, khác xa so với đám công tử nhà giàu nội tâm
phức tạp luôn đặt lợi ích lên đầu kia, không ngờ làm việc chung vài năm, dù anh
ta đã lăn lộn ở cái giới giải trí này sớm đã thành một tên lão luyện luôn rồi vậy
mà cũng không thể nào đoán được bản chất thật của anh.
Sản nghiệp của
Tần gia rất lớn, nghe nói nội bộ tranh chấp rất quyết liệt, có thể thoát ra khỏi
một gia đình phức tạp như vậy, phỏng chừng ẩn trong đó là những thủ đoạn rất lợi
hại.
Đàm Minh
Phong báo cáo xong.
Tần Minh Viễn
mở mắt ra, giọng thản nhiên đáp: “ừ, đã biết, anh sắp xếp rất tốt, về việc phỏng
vấn, nếu không liên quan đến bộ phim hiện tại, về sau cứ trực tiếp cắt bỏ.”
Đàm Minh
Phong nhớ kỹ.
Lúc này, Quý
Tiểu Ngạn đã biết rõ lịch trình.
Đạo diễn
Trương gõ cửa, từ bên ngoài tiến vào.
Ông ta cười
nói: “Minh Viễn, công tác quay phim hôm nay đã kết thúc, đoàn làm phim sẽ ăn tối
với nhau, cậu đi cùng không? Vừa hay có Lâm Linh Nhi ở đó, cuối tuần này hai
người có nhiều cảnh quay phối hợp với nhau, qua đó làm quen chút đi.”
Tần Minh Viễn
nói: “được rồi, tôi sẽ đến sau.”
“chúng tôi
ăn ở nhà hàng Đông Hồ.”
Nhà Hàng này
chuyên phục vụ đồ ăn nhẹ về khuya, rất sôi động.
Nhà hàng
Đông Hồ nằm gần thành phố điện ảnh và truyền hình, trên một tuyến đường cao cấp,
chuyên phục vụ những người nổi tiếng, tính riêng tư rất cao.
Đạo diễn
Trương bao một phòng mười lăm người, bên trong đặt hai cái bàn tròn.
Một bàn tròn
chặt ních người đa phần là các diễn viên cấp thấp và nhân viên hậu trường,
ngoài ra, đạo diễn Trương, hai trợ lý đạo diễn và các diễn viên chính bộ phim
“Tư thế anh hùng” thì ngồi ở một bàn khác.
Lúc Tần Minh
Viễn tới, chỉ còn một vị trí.
Bên trái là
đạo diễn Trương, bên phải là Lâm Linh Nhi.
Lâm Linh Nhi
là nữ chính “Tư thế anh hùng”, đóng vai một nữ anh hùng hào hiệp, vận khí cô ta
khá tốt, bản thân chỉ là một sao nữ hạng hai, nhưng nhờ hình tượng khớp với
nguyên tác, kĩ năng diễn xuất ở mức chấp nhận được, được đạo diễn Trương để ý,
mới có thể đóng cùng ảnh đế Tần Minh Viễn.
Tần Minh Viễn
ngồi xuống, Lâm Linh Nhi ngượng ngùng chào hỏi: “chào thầy Tần.”
Tần Minh Viễn
khẽ gật đầu, anh quay ra chào hỏi những người khác, bàn này có tầm mười người,
gần như toàn là người quen, chỉ có cô gái ngồi kế bên đạo diễn Trương là lạ mặt.
Đạo diễn
Trương giới thiệu: “cháu gái của tôi Trương Toàn, tình cờ ở gần đây, nên tôi
kêu qua ăn tối chung, con bé là tổng biên tập của một trang truyện tranh, gọi
là gì nhỉ?”
Trương Toàn:
“chú sáu, là Mạn Hà.”
Đạo diễn
Trương vỗ đùi một cái, nói: “đúng, là Mạn Hà, cháu gái của tôi có mắt nhìn tốt,
truyện tranh do công ty họ sản xuất đều là tác phẩm có chất lượng cao, bộ phim
nội địa hắc ám ra mắt hồi tháng sáu <hôm nay cũng là một ngày khát vọng sinh
tồn> là tác phẩm truyện tranh của công ty họ. Bây giờ xem truyện tranh toàn
là người trẻ tuổi, tên gọi hay nội dung đều phải trẻ trung, để đến gần hơn với
trái tim khán giả.”
Trương Toàn:
“chú sáu quá khen, công ty chúng tôi chỉ là cung cấp tác phẩm gốc, mọi công lao
đều là nhờ đạo diễn, biên kịch và diễn viên, tôi không dám tranh công.”
…………….
Tần Minh Viễn
đã quá quen với trường hợp này, liếc mắt một cái liền biết đạo diên Trương cố
tình tâng bóc cháu gái ruột của mình, anh cười nhẹ không nói nhiều.
“anh muốn lấy
dấm không?”
Một giọng
nói dịu dàng đột nhiên vang lên bên cạnh anh.
Tần Minh Viễn
liếc nhìn, Lâm Linh Nhi đang tỏ vẻ quan tâm.
Trong khoảnh
khắc, anh như được nhìn thấy Tô Miên.
Tô Miên luôn
đối xử dịu dàng với anh, vẻ mặt lúc nào cũng tràn ngập vẻ quan tât.
Lúc này anh
mới phát hiện nữ diễn viên này có vài phần giống Tô Miên, nhất là ánh mắt nhu
tình trân thành này, liếc nhìn một cái cũng thấy thoải mái.
Lâm Linh Nhi
có chút khẩn trương.
Những lời của
Văn tỷ cứ văng vẳng bên tai.
“lên được
thuyền của Tần Minh Viễn, về sau sẽ không lo thiếu tài nguyên.”
“kết hôn thì
sao? Loại gia đình gàu có này, chuyện thường nhất là kết hôn thương mại, ai mà
không phải trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu phiêu phiêu? Tai tiếng
tình dục nhiều vô hạn. Cô thật sự nghĩ vợ chồng bọn họ yêu thương nhau thật
sao? Sinh ra trong gia đình như thế thì làm gì có tình yêu? Đều chỉ là thể hiện
bên ngoài.”
“chỉ cần cô
cẩn thận và không bị giới truyền thông bắt được, dù chỉ có thể lên giường Tần
Minh Viễn một lần. người có tính cách khiêm tốn như anh ta còn sợ về sau cho cô
không nhiều tài nguyên sao?”
Lâm Linh Nhi
mới vào đoàn phim ngày hôm qua, lúc Tô Miên đến thăm cô ta không ở đó, nhưng vẫn
theo dõi toàn bộ quá trình trên weibo.
Nhìn Tô Miên
từ xa, vừa dịu dàng lại xinh đẹp, khéo léo và đoan trang, cô ấy có tất cả những
gì mà một phu nhân nhà giàu nên có. Ban đầu cô ta không tin là mình có thể quyến
rũ được Tần Minh Viễn, nhung mà bây giờ cô ta đã bắt đầu dao động.
Tần Minh Viễn
đang nhìn cô ta chằm chằm.
Cô ta đã thấy
rất nhiều ánh mắt của đàn ông, và ánh mắt này ý chỉ anh ta muốn ăn bạn.
Cô ta giấu
đi ánh mắt có chút đắc ý, ôn nhu nói: “thầy Tần, anh muốn dùng dấm chua? Hay là
xì dầu?”
“không cần,
tôi ăn bánh bao không nhúng gia vị.”
____________
Hết chương
4.
Nhận xét
Đăng nhận xét