…. Không
nhúng gia vị?
Lâm Linh Nhi
có chút xấu hổ.
Không bao
lâu, cô thấy Tần Minh Viễn động đũa, gắp một cái bánh bao, không chấm gia vị mà
đưa thẳng vào miệng, vẻ xấu hổ lúc này mới dần dần biến mất.
Xem ra là chưa
tìm đúng chủ đề, là sai lầm của bản thân cô.
Lâm Linh Nhi
thầm nghĩ phải tiếp tục cố gắng.
Cô hỏi một số
câu về các nhân vật trong phim, đều được Tần Minh Viễn đáp lại. Có lẽ là làm việc
cả ngày đã mệt mỏi nên giọng nói mát lạnh của anh pha thêm một chút trầm và
khàn.
Lâm Linh Nhi
đột nhiên nhớ đến một hot search mà cô đã xem cách đây khá lâu.
Là một cuộc
phỏng vấn ngắn sau khi quay phim cả đêm của Tần Minh Viễn.
Giọng của
anh cũng đấy sự mệt mỏi, nên âm thanh phát ra mang theo vài phần khàn khàn trầm
thấp, còn được nhận xét là giọng nói gợi cảm nhất Châu Á. Nhiều người qua đường
trên weibo đã biến thành fan của anh sau khi nghe giọng nói này, người hâm mộ
thầm ghen tị không biết người phụ nữ như thế nào mới được may mắn ở bên cạnh
anh.
Lâm Linh Nhân
cũng nhấp vào xem, khi ấy chỉ cảm thấy giọng nói thật sự dễ nghe, giá trị nhan
sắc cũng rất lớn.
Nhưng hôm
nay khi được nghe thấy ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa vừa ngẩng đầu, chính
là đường nét lưu loát tao nhã của Tần Minh Viễn, còn có một hơi thở đầy hoocmôn
nam tính, tim cô nháy mắt liền đập kịch liệt.
Cô ta mở miệng,
còn chưa kịp nói lời nào, chỉ thấy Tần Minh Viễn đang tập trung, nghe Trương
Toàn nói.
“…….tác giả
đó tên là Đường Từ Từ, là một sinh viên vừa tốt nghiệp, cô ấy quen thuộc với nền
văn hóa hai chiều, phong cách hội họa tinh tế, nội dung thú vị và hài hước, là
một nhân tài hiếm gặp. công ty chúng tôi vừa cho cô ấy một suất đề cử, ngay
ngày hôm đó liền được biết đến rộng rãi.
Trương Toàn
một lòng muốn đẩy mạnh tiêu thụ.
Mục tiêu của
cô không phải là chú sáu hay Tần Minh Viễn.
Mà là hai vị
phó đạo diễn ngồi trước mặt kia.
Bộ tác phẩm
của Kẹo Đường <hôm nay tôi đã cố gắng diễn trò cùng chồng>, xét theo nội
dung mà nói, nó không thích hợp để chuyển thể thành phim điện ảnh hay truyền
hình, nhưng nếu có thể phát triển theo hướng web drama hoặc phim hoạt hình, thì
thật sự là không còn gì bằng.
Chú sáu vốn
đã là một đạo diễn có tên tuổi, tác phẩm của ông từ trước tới nay đều là đại chế
tác, cấu trúc cốt truyện phức tạp, nội dung thăng trầm và có tính sâu sắc,
không có khả năng sẽ lựa chọn cải biên tác phẩm của một người mới.
Tần Minh Viễn
lại càng không nói tới, một vị đại diễn viên, diễn một nhân vật làm trò cười
cho người khác, mắt của anh nó cũng không lọt vào nỗi.
Nhưng hai vị
phó đạo diễn trước mặt này thì không giống, chú sáu thấy bọn họ có thiên phú
nên mới dẫn dắt họ tiến vào giới này, chưa có tác phẩm của riêng mình, trọng điểm
là trong nhà rất có tiền, gặp phải tác phẩm tốt, có thể sẵn sàng mua bản quyền,
tự mình phát triển nó.
Đối với một
đạo diễn mới, phim chiếu mạng là một sự lựa chọn không tồi.
Tuy nhiên, hai
vị phó đạo diễn trước mắt nhìn thì như đang nghiêm túc nghe cô nói, nhưng ánh mắt
họ rất mơ hồ, không mấy quan tâm,
“ồ? Tên tác
phẩm là gì?”
Tần Minh Viễn
trầm mặc một hồi, bỗng lên tiếng.
Trương Toàn
có chút không ngờ tới.
Ngay cả hai
vị phó đạo diễn, trên mặt viết rành rành hai chữ không quan tâm cũng ngay lập tức
ngồi ngay ngắn lại, tiếp lời Trương Toàn.
“truyện
tranh dài tập phù hợp với văn hóa hai chiều.”
“tên là
<hôm nay tôi đã cố gắng diễn trò với chồng>.”
Trương Toàn
cười nói tiếp: “bây giờ người trẻ tuổi đều thích tít này, đầy đủ tính chất thú
vị, tuy rằng lựa chọn chủ đề đặc biệt khó, nhưng thắng ở sự mới mẻ độc đáo và
thú vị, công ty chúng tôi muốn bán bản quyền cho những người muốn cải biên theo
hướng web drama ngắn, được dự đoán sẽ là chủ đề hot trong năm tới.”
Tần Minh Viễn
không nói tiếp.
Cũng không
ngoài dự đoán của Trương Toàn, cô không cho rằng Tần ảnh đế thật sự hứng thú với
tác phẩm này, mặc dù nhân vật trong tác phẩm cũng là ảnh đế, nhưng ngày nào
cũng phải đi bệnh viện. Cô thậm chí còn hoài nghi Kẹo Đường là antifan của mộ vị
ảnh đế nào đó.
Tuy nhiên, Tần
Minh Viễn thấy hứng thú với đề tài này, cô sẽ không xứng đáng là tổng biên tập
của Mạn Hà nếu không nắm bắt tốt cơ hội này.
Cô cười hỏi:
“thầy Tần có hứng thú không? Nếu có hứng thú, tôi sẽ gửi một bộ bản thảo cho
người đại diện của anh.”
Tần Minh Viễn
trầm ngâm một lát, rồi hỏi: “tác giả là một cô gái vừa tốt nghiệp?”
Trương Toàn
sợ anh nghĩ tác giả còn quá trẻ, không có kinh nghiệm, nội dung không chạm đến
trái tim người đọc, nên mới vội vàng nói: “tuy rằng là một tiểu cô nương vừa tốt
nghiệp, nhưng bởi vì còn trẻ, mới càng hiểu rõ người trẻ tuổi hiện giờ thích
gì, cần gì, từ đó có thể làm người đọc xao động.”
“Tên là Đường
Từ Từ?”
“đúng vậy,
Đường trong thơ Đường, Đường Từ Từ là tên thật của cô ấy, bút danh là Kẹo Đường.”
Trương Toàn nở nụ cười, nói tiếp: “tên cô gái này nghe rất hay, nghe nói bởi vì
bố thích thơ Đường, mẹ thích Tống Từ, nên mới có cái tên này.”
Tần Minh Viễn
cười nhẹ một tiếng, nói: “thật thú vị, tiếc là lịch trình của tôi trong hai năm
tới đã kín, cũng không thể làm chậm trễ tiến độ của các cô, hay là cứ gửi một bộ
bản thảo cho trợ lý của tôi đi.”
Trương Toàn
mừng rỡ, vội nói: “được, tôi sẽ liên lạc với anh Tiểu Ngạn.” nói xong lại nhìn
về phía hai vị phó đạo diễn: “hai vị có hứng thú không? Nói có tôi sẽ gửi hai bộ
bản thảo cho hai người.’
Hai vị phó đạo
diễn vốn thấy không có gì đặc sắc, nhưng khi thấy Tần Minh Viễn quan tâm và muốn
tìm hiểu, họ liền gật đầu đồng ý.
Lâm Linh Nhi
vui vẻ trong lòng.
Cuối cùng
cũng tìm ra một chủ đề không liên quan đến diễn xuất!
Cô nói với
Trương Toàn: “tôi rất hiếu kì muốn biết nội dung của nó, Trương tiểu thư cũng gửi
cho tôi một phần đi. Khi rảnh rỗi tôi cũng hay xem truyện tranh, nói không chừng
sẽ thích.”
Nói xong, nhẹ
nhàng mà chớp mắt, ôn nhu hỏi: “thầy Tần bình thường cũng hay xem tranh châm biếm
sao?”
Tần Minh Viễn
nhấc mí mắt nhìn cô ta, tựa tiếu phi tiếu.
*tựa tiếu
phi tiếc: cười như không cười
“không xem.”
Là trợ lý của
Tần Minh Viễn, Quý Tiểu Ngạn có mức lương cao gấp năm lần so với những trợ lý của
người nổi tiếng bình thường khác, phạm vi công việc của anh rất rộng, kiêm cả
trợ lý công tác và trợ lý công việc, cũng như là tài xế.
Cậu hiếm khi
có kì nghỉ lễ trong năm, trong dịp năm mới còn phải đi theo Tần Minh Viễn tham
gia các hoạt động, thời gian nghỉ ngơi duy nhất của cậu là sau khi Tần Minh Viễn
kết thúc công việc trong ngày. Xui sao Tần Minh Viễn lại là một người nghiện
công việc, thời gian nghỉ ngơi của anh không đến năm tiếng đồng hồ.
Lúc Tần Minh
Viễn đang ăn khuya bên trong, thì cậu đang nhắm nháp thịt nướng đường phố trong
xe bảo mẫu.
Một yêu cầu
kết bạn trên wechat.
_______ tôi
là Trương Toàn, thầy Tần nhờ tôi thêm cậu.
Quý Tiểu Ngạn
đồng ý yêu cầu của Trương Toàn, sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, cậu mới hiểu
rõ mục đích của Trương Toàn.
Đồng thời,
khá ngạc nhiên.
Cậu làm việc
dưới trướng Tần Minh Viễn cũng vài năm, lúc rảnh rỗi đều tập thể thao, hoạt động
trong giới giải trí rất nhiều, anh chỉ tham gia các buổi đấu giá cao cấp, sưu tầm
phi thuyền và máy bay tư nhân.
Vậy mà không
nghĩ tới lại có hứng thú với một bộ truyện tranh châm biếm? Tên là <hôm nay
tôi đã cố gắng diễn trò cùng chồng>?
Quý Tiểu Ngạn
nuốt nốt đũa mì cuối cùng, mở cửa sổ thông hơi, đồng thời bấm vào nội dung truyện
tranh do Trương Toàn gửi.
Nội dung bộ
truyện vỏn vẹn vài ba chữ, rất ngắn gọn.
Chưa đầy mười
phút Quý Tiểu Ngạn đã đọc xong rồi.
Tập đầu tiên
giới thiệu nhân vật chính. Nam chính là một ảnh đế, nữ chính ngay cả lý lịch
còn không có, thậm chí chỉ có hai nhân vật xuất hiện trong tập đầu, phần còn lại
là để cho người ta thấy bộ mặt thật của nam chính có bao nhiêu xấu xa, nhưng mọi
người đều nghĩ hai nhân vật này rất tình cảm với nhau. Thẳng đến khung hình gần
cuối, nam diễn viên Lục Huy gặp tai nạn ô tô và văng ra khỏi cửa sổ, bỏ qua định
luật Newton và một cú trượt đường dài của Thomas nặng nề ngã trên mặt đất, nữ
chính Ôn Tố nước mắt giàn giụa.
Ở khung hình
cuối cùng, nội tâm nhỏ bé của Ôn Tố đang điên cuồng mà nhảy múa, còn tính xem
mình sẽ được chia bao nhiêu tài sản.
Mói đến cũng
kì lạ, tranh châm biếm này rõ ràng nội dung không hề có tính thực tế nào, nhưng
lại vô cùng có sức hút, nó khiến cậu phải suy nghĩ nhân vật chính sẽ nói gì tiếp
theo.
Quý Tiểu Ngạn
vào ngay app Mạn Hà để xem tập mới nhất.
Cậu ngồi
trong xe bảo mẫu cười ha ha, cười xong lại tự hỏi.
……không
đúng, kịch bản hay là tiểu thuyết cần cải biên, tất cả đều được anh Phong phụ trách.
Cậu mặc dù cũng là trợ lí, nhưng trên cơ bản chỉ chuyên xử lí những chuyện lật
vặt.
Đúng lúc
này, cửa xe bảo mẫu bị mở ra.
Tần Minh Viễn
mang theo khí lạnh bên ngoài bước lên xe.
Quý Tiểu Ngạn
vội vàng đóng cửa sổ, bật máy sưởi, hỏi: “ông chủ, về căn hộ Trần Tây đúng
không?”
“Ừm.”
Tần Minh Viễn
trong rất uể oải, dựa vào ghế xe đã được điều chỉnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Quý Tiểu Ngạn
nhớ tới chuyện truyện tranh châm biếm, hỏi: “đúng rồi, ông chủ, tôi vừa nhận được
bản phát thảo của một bộ truyện tranh, có cần tôi gửi qua cho anh không?”
Tần Minh Viễn
nhắm mắt, không chút hứng thú, nói: “không cần, chỉ là chút ngẫu hứng thôi, xóa
đi.”
____________
Hết chương 5
Tác giả có lời
muốn nói:
Tần Minh Viễn:
tuy rằng hiện tại tôi không biết, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ đưa phu nhân của
tôi lên hot search.
Nhận xét
Đăng nhận xét