Tần Minh Viễn
có vóc dáng cao to, khí chất nổi bật, dù ở trong giới giải trí hay giới nào đi
chăng nữa, anh cũng vĩnh viễn nổi là hạc trong bầy gà. Hai thân phận Tần ảnh đế
và con trai chủ tịch tập đoàn Tinh Long đã phủ lên anh tầng tầng lớp lớp hào
quang, không gì sánh bằng.
Trên người
anh là bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ, vừa xuất hiện
đại sảnh, sau lưng liền thu hút hầu hết sự chú
ý của mọi người.
Ngay khi tiến
vào hội trường, đã có tốp năm tốp ba những người muốn bắt chuyện với anh.
Một lúc sau,
bóng dáng của Tần Minh Viễn đã bị vây kín.
Có đánh chết
Tô Miên cũng không ngờ được là Tần Minh Viễn sẽ xuất hiện ở đây, cô có biết được
lịch trình của Tần Minh Viễn thông qua Quý Tiểu Ngạn, nhưng không hề có hoạt động
tham gia đấu giá ở câu lạc bộ Ông Lợi Ti.
Không nói đến
đấu giá, đối với Tần Minh Viễn mà nói, đấu giá cũng giống như hoạt động giải
trí, chỉ khi rảnh rỗi mới tham gia.
Hiện giờ anh
đang bị che khuất tầm nhìn, hay nhân lúc này….
Đường Từ Từ:
“cậu nói xem, chồng cậu đến đây để làm cậu bất ngờ à? Giống mấy ông tỉ phú vừa
phát hiện món trang sức trị giá một nghìn vạn, mười ca-ra ru-bi, chỉ để chiếm
được nụ cười của người vợ yêu.”
Nếu không phải
có người ngoài ở đây, Tô Miên thật muốn trở mặt xem thường, cô hạ thấp giọng,
nghiến răng nghiến lợi nói: “cục cưng à, đừng náo loạn, nếu để anh ta đến đây
mình sẽ bắt đầu bị mọc thêm nhũ tuyến cho mà xem.”
Đường Từ Từ
hỏi: “màn trình diễn của cậu vẫn chưa bắt đầu sao?”
“Đợi lát nữa.”
Tô miên
nhanh chóng lật xem tờ giới thiệu buổi đấu giá.
Các trang
màu lướt qua vội vã.
Chưa đến nửa
phút, Tô Miên đã đóng nó lại, hơi nghiêng đầu, lau đi vết son đỏ tươi trên môi,
lấy trong túi xách của Đường Từ Từ một thỏi son kem.
Màu son đỏ
tươi rực rỡ, phối cùng chân váy xẻ tà màu đen, cô tựa như một đóa hoa hồng gai.
Sau khi đổi
sang son môi màu váng đậu, váy áo vẫn sexy gợi cảm, nhưng dường như đã là một
bông hoa được hái trong nhà kính, ngoan ngoãn lại xinh đẹp.
Bình thường
Đường Từ Từ vẫn luôn nghe cô phàn nàn rằng mình cực khổ cỡ nào để duy trì mối
quan hệ giữa hai người, đây là lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn Tô Miên đi đoạt
giải Oscar. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ánh mắt cô chứa đầy sự vui sướng, lộ
ra nụ cười ôn nhu dịu dàng, thả nhẹ bước chân đi về hướng đại sảnh.
Vốn dĩ đêm
nay Tần Minh Viễn phải quay phim, nhưng giữa đường nghe được một tin tức___
Bức tranh
<Ngàn núi và chim bay> của sư phụ Trương Minh Sơn sẽ được bán đấu giá tại
câu lạc bộ Ông Lợi Ti.
Trương Minh
Sơn là một bậc thầy của thế hệ Trung Hoa Dân Quốc, phong cách vẽ tranh của ông
rất độc đáo và riêng biệt, tuy nhiên sau chiến tranh, tranh của ông bị thất lạc
khắp nơi, ông cụ Tần rất ngưỡng mộ Trương Minh Sơn, mấy năm nay luôn tìm kiếm
tranh của ông ấy.
Tần Minh Viễn
luôn chú ý, bất kì cuộc đấu giá nào có nguy cơ xuất hiện tranh của ông ấy anh đều
thanh gia.
Anh đã biết
hôm nay có buổi đấu giá cao cấp tại câu lạc bộ Ông Lợi Ti, cũng đã xem qua phần
giới thiệu, nhưng bức tranh “Ngàn núi chim bay” chỉ mới được bổ sung tức thời
vào ngày hôm nay.
Tần Minh Viễn
sợ bị sẩy tay nên chỉ có thể đích thân tới đây.
Vừa bước
vào, anh đã bị mấy bức tường người này vây lấy, đối với anh mà nói, đây là một
trường hợp quá mức quen thuộc.
Anh mỉm cười
trò truyện với họ, hình tượng của một quý ông khiêm tốn lập luận sắc sảo. một
lát sau, trong lòng Tần Minh Viễn đã có chút không kiên nhẫn, đang muốn nâng cổ
tay lên xem giờ, lại nghe thấy một giọng nói dịu dàng: “chồng ơi, sao giờ này
anh mới đến?”
Một bóng
dáng mảnh mai bước tới.
Tô Miên
khoác tay anh, cười nói: “tôi và bạn thân đến đây trước, vốn dĩ muốn chờ anh ấy
đi cùng, nhưng Từ Từ muốn đến sớm, nên tôi chỉ có thể thuận theo cậu ấy.”
Tần Minh Viễn
có chút bất ngờ.
Không biết lại
nghĩ tới cái gì, ánh mắt khẽ thay đổi, trong nháy mắt nắm lấy cánh tay thon dài
của cô, nói với người xung quanh: “thật có lỗi, tôi phải đi cùng vợ của tôi.”
Nói xong,
kéo tay Tô Miên đi.
……………
Trên đường
đi, phần lớn đều là những lời xì xào.
Tần Minh Viễn
cười thầm mấy lần, hạ thấp thanh âm, nói bằng giọng mà chỉ có Tô Miên mới có thể
nghe thấy: “Tần phu nhân thật có bản lĩnh, nắm rõ hành tung của tôi như vậy,
ngay cả khi tôi chỉ mới quyết định đến câu lạc bộ Ông Lợi Ti, mạng lưới đúng là
không tồi.”
…..Bệnh thần
kinh!
…...Ai biết
anh đột nhiên muốn tới! tôi chỉ theo bạn thân đi xem vòng cổ!
……Cái đầu của
anh tài vậy sao không đem đi đấu giá đi?
Tuy nhiên, đối
với trường hợp của cô thì không được.
Một người vợ
nhà quyền thế ôn nhu hiền lành đoan trang tao nhã lại yêu thương chồng không
nên nói như thế.
Tô Miên nhẹ
giọng giải thích: “em không biết anh sẽ tới buổi đấu giá này, em đúng lúc cùng
bạn thân tới, hoàn toàn không đoán được sẽ gặp anh ở đây. Em mà biết anh cũng đến
đây, chắc chắn sẽ chờ anh đi cùng.”
Tần Minh Viễn
từ chối cho ý kiến, nói: “phải không?”
Tô Miên nói:
“đương nhiên rồi.”
Tần Minh Viễn
thản nhiên nói: “Tần phu nhân luôn toàn quyền kiểm soát lịch trình của tôi.”
……Mẹ nó! Tôi
đã nói không phải! Anh tin hay không thì tùy!
Tô Miên hít
sâu một hơi, nói sang chuyện khác: “em vừa mới xem phần giới thiệu bán đấu giá,
bên trong có bức tranh <Ngàn núi và chim bay> của Trương Minh Sơn, anh vì
nó mà đến sao? Nhân dịp lễ mừng năm mới này tặng ông nội chắc chắn ông sẽ rất
vui.”
Tần Minh Viễn
bị đoán trúng tâm tư, không khỏi có chút tức giận, cả người mặt không đổi sắc,
giọng nói không mặn không nhạt: “cô gọi ông nội trông thật thân thiết, người
không biết còn tưởng cô mới là cháu gái ruột của ông ấy.”
Cả Tần gia đều
gọi như vậy.
Tần lão gia,
Tần Chính Hạo, chủ tịch tập đoàn Tinh Long, là người đứng đầu của Tần Gia, lời
nói giống như thánh chỉ. Mà cuộc hôn nhân của Tần Minh Viễn, là ông ấy tự mình
quyết định, cháu dâu cũng do ông chọn.
Lúc hai người
kết hôn, Tần lão gia còn tặng cả căn biệt thự ở Tử Đông Hoa Phủ làm phòng tân
hôn, và chỉ viết Tô Miên là người đứng tên.
Cháu dâu và
cháu gái Tần gia chưa từng có được đãi ngộ tốt như vậy.
Tô Miên bất
thình lình lại bị Tần Minh Viễn trào phúng một trận, tức giận đến muốn mọc thêm
nhũ tuyến, kiềm chế tâm tình, vốn định tiếp tục nhẹ nhàng nói gì đó hoặc chuyển
sang chủ đề khác, nhưng lại thấy gương mặt giễu cợt lạnh lùng của Tần Minh Viễn,
cô liền nhịn không được.
Đồng thời,
cô cũng cực kì khâm phục bản thân, trong lúc này mà ánh mắt vẫn có thể chứa đầy
tình yêu, kiêm nụ cười nhu tình như nước, hỏi ngược lại: “em gả cho anh, ông nội
của anh cũng là ông nội của em, logic này có vấn đề gì không? Chồng?”
Tay Tần Minh
Viễn lập tức cứng đờ.
Tô Miên biết
anh không thích đề cập đến chuyện kết hôn, mỗi lần nhắc đến, đều mất hứng tận
vài ngày, sau đó bỏ mặc cô một cách thờ ơ. Nhưng mà, bây giờ đang ở buổi đấu
giá, Tần Minh Viễn muốn rời đi cũng không được.
Không thuận
theo anh ta một chút vậy mà thật thoải mái.
Tô Miên cười
càng thêm ôn nhu, ngay cả bước chân đi cũng nhẹ nhàng hơn.
Tần Minh Viễn
quả thật rất không thích Tô Miên đề cập đến chuyện kết hôn của hai người, mỗi lần
nhắc tới, đều làm anh không vui.
Người ngồi
trong nhà, hôn nhân do trời định.
Tần Minh Viễn
chẳng biết tại sao lại kết hôn cùng Tô Miên một người gặp chưa đến ba lần, tiến
vào phòng tân hôn do ông nội chuẩn bị cho hai người. Tuy đây là hôn nhân thương
mại, nhưng anh chưa từng được thông qua ý kiến, đã bị nhét cho một cô vợ, nếu
là người khác họ cũng không vui nổi.
Cảm nhận được sự vui vẻ của người bên cạnh, Tần
Minh Viễn không khỏi hơi nghiêng đầu.
Ánh mắt anh
chạm phải một làng da trắng như tuyết.
Lúc này anh
mới phát hiện vợ của mình đang mặc một chiếc váy dạ hội không đúng với phong
cách trước đây, chiếc váy màu đen bó sát người ôm lấy vóc dáng mảnh mai của cô,
lộ ra mảng lớn phần cổ trắng tinh tế, đeo một chiếc vòng kim cương nhỏ.
Tần Minh Viễn
đột nhiên quên mất mình vì sao không vui, chỉ có điều gương mặt vẫn lạnh nhạt.
Tô Miên kéo
Tần Minh Viễn ngồi xuống, cười tươi nói với Đường Từ Từ: “chồng của mình.”
Rồi nói với
Tần Minh Viễn: “bạn thân của em, Đường Từ Từ.”
Đường Từ Từ
lần đầu tiên được gặp trực tiếp Tần ảnh đế, có chút khẩn trương, chẳng qua bình
thường Tô Miên nói xấu quá nhiều, nên trong lúc nhất thời cô không thể đem con
người khiêm tốn trước mặt liên hệ với người chồng tính khí thất thường, nóng nảy,
thần kinh và kiêu ngạo mà bạn thân đã nói.
Song, chỉ
trong nháy mắt, bạn thân cô đã trở mình thành một nữ diễn viên Oscar, cô không
thể gây cản trở.
“Anh ở ngoài
đời so với trong hình còn đẹp hơn, thật là có lỗi, tôi không biết anh cũng đến
buổi đấu giá. Nếu biết trước tôi sẽ không lôi kéo Miên Miên đi với tôi. Tôi với
Miên Miên quen nhau hồi đại học, đều là học chuyên ngành thiết kế trang sức, nghe
nói buổi đấu giá hôm nay có một chiếc vòng cổ mà Elizabeth đã từng đeo, tôi muốn
đi xem vật thật, nên đã nhờ Tô Miên giúp tôi lấy giấy mời.”
Tô Miên đúng
lúc để lộ biểu cảm “tôi thật oan ức nhưng tôi không nói”.
Tần Minh Viễn
khách sáo trò chuyện vài câu với Đường Từ Từ, sau đó không nói nữa, ánh mắt lơ
đãng liếc nhìn Tô Miên, trong mắt có vài phần không được tự nhiên.
Không có gì
đáng ngạc nhiên khi bức tranh<Ngàn núi và chim bay> được Tần Minh Viễn
mua với giá sáu trăm vạn.
Những người
xung quanh nâng ly chúc mừng Tần Minh Viễn.
Tần Minh Viễn
khẽ gật đầu.
Tô Miên đến
đây là cùng bạn thân xem vật đấu giá, nếu có gì vừa mắt, thì bỏ ra một hai trăm
vạn mua cho vui. Không ngờ sự cao hứng còn chưa nổi lên, đã bị Tần Minh Viễn nửa
đường giết chết.
Lúc này cô
đang nhìn mọi thứ trong buổi đấu giá rất không vừa mắt, vừa định hỏi Tần Minh
Viễn có muốn về trước không, thì người chủ trì bắt đầu giới thiệu mục tiêu hôm
nay của Đường Từ Từ----- chiếc vòng cổ của Elizabeth.
Đây là một
chiếc vòng cổ mang đầy phong cách Baroque*.
*Baroque:
nghĩa của Baroque là nghệ thuật sặc sỡ, lộng lẫy và phức tạp, xuất hiện chủ yếu
ở các nước như Pháp, Ý,…vào thế kỷ 17~18. Trang sức Baroque với mẫu thiết kế được
làm tinh xảo, đậm màu và lớn hơn những mẫu trang sức khác.
Hình minh họa.
Phong cách
Baroque không thể tách rời khỏi sự thanh lịch và sang trọng, nó theo đuổi sự phức
tạp và phóng đại, là cảnh giới của sự tráng lệ trong nghệ thuật.
Xuất hiện
trong buổi đấu giá này là hoàn toàn phù hợp.
Bộ phận
chính của chiếc vòng cổ là ba khối ngọc bích, kết hợp với những viên kim cương
được xếp tầng tầng lớp lớp trông rất phức tạp, tựa như giọt nước mắt sáng lóng
lánh của nàng tiên cá.
Gần như ngay
khi nó được đẩy ra, liền hấp dẫn được ánh mắt của những người ở đây, trong đó
có Tô Miên.
Đường Từ Từ
nhịn không được nói: “thật sự rất đẹp, là người phụ nữ như nào mới may mắn có
được nó vậy?”
“Giá khởi điểm
là một ngàn vạn, một trăm vạn một lần.”
“Số 3 một
trăm vạn.”
“Số 15 hai
trăm vạn.”
“Số 6 ba
trăm vạn.”
……..
Về sau, giá
khởi điểm một ngàn vạn đã tăng lên ba ngàn vạn, càng ngày càng ít người giơ bảng.
Đúng lúc ba nghìn sáu trăm vạn sắp được chốt, người chủ trì buổi đấu giá bỗng
nhiên hô: “số 5 ba ngàn bảy trăm vạn! ba ngàn bảy trăm vạn lần một! Ba ngàn bảy
trăm vạn lần hai! Ba ngàn bảy trăm vạn lần ba! Chúc mừng vị trí số 5 Tần Minh
Viễn tiên sinh!”
Ánh đèn chiếu
vào bàn Tô Miên.
Tô Miên gần
như hoa mắt.
Dưới ánh đèn
sáng chói, cô thấp thoáng thấy được ánh mắt Tần Minh Viễn, thâm thúy lại phức tạp,
hình như còn có vài tia áy náy.
________
Hết chương
7.
Nhận xét
Đăng nhận xét