Tô Miên trải
qua bảy ngày thoải mái.
Đại móng gà
đang bận quay phim, căn bản không có thời gian về nhà làm khó làm dễ, càng
không có ai vênh mặt hất hàm chỉ trỏ cách ăn mặc của cô. Cô ở một mình trong
ngôi biệt thự to lớn này phải nói là quá sung sướng.
Sau khi được
đề cử, truyện tranh cập nhật một tuần một lần, Tô Miên rất giỏi về khoảng vẽ,
đương nhiên sẽ không làm khó được cô. Làm cho đại móng gà vào bệnh viện bằng
các phương pháp khác nhau, cô sớm đã thành thạo.
Vào những thời
gian khác, cô đến các cửa hàng lớn của M&S để khảo sát thị trường hoặc ở
nhà thiết kế trang sức.
Mặc dù cô là
người đồng sáng lập thương hiệu thời trang cao cấp M&S, nhưng nói đến cùng,
chẳng qua cũng chỉ là một tài sản của Tô gia, cô chỉ mượn danh nghĩa để tăng
thêm sự vẻ vang trong lý lịch mà thôi, thỉnh thoảng thiết kế vài bộ trang sức,
sau đó giao cho cấp dưới nghiên cứu sản xuất. kinh doanh không tốt cũng không
sao, Tô gia sẽ chủ động thêm tiền để bù lỗ.
Cô theo học
chuyên ngành thiết kế trang sức, tốt nghiệp học viện mỹ thuật Paris, đương
nhiên đó không phải là một chiếc bình rỗng, phần lớn những trang sức do cô thiết
kế đều bán rất chạy.
Chẳng qua là
cô không có hứng thú với ngành này, nếu không bị ba mẹ thúc dục, không biết khi
nào cô mới cầm bút lên thiết kế.
Mấy hôm trước,
bà Sài Tình gọi điện cho cô.
“Miên Miên,
ngày mai M&S sẽ ra thông báo vào lễ tình nhân sẽ ra mắt bộ trang sức do con
tự thiết kế, chủ đề là sự vĩnh hằng, bây giờ con hãy suy nghĩ trước đi.”
“Được ạ.”
“Mẹ thấy
trên weibo, con với Tần Minh Viễn tình cảm không tồi, khó có được, phải tiếp tục
duy trì, đã biết chưa?”
“Vâng.”
“Đã kết hôn
hơn một năm rồi, con nên suy nghĩ đến việc sinh con đi.”
“Vâng, con sẽ
cân nhắc.”
Kết thúc cuộc
gọi, Tô Miên thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc sống đại
khái là một quá trình thỏa hiệp không ngừng, thỏa hiệp càng nhiều, thì đến sau
cùng chỉ còn lại sự chết lặng.
Không nói đến
việc gả cho Tần Minh Viễn, ngay cả đọc sách cũng là một loại thỏa hiệp.
Năm mười tám
tuổi, khi hoàn thành xong kì thi đại học, cô chỉ cách vị trí số một thành phố
hai điểm.
Cô điền nguyện
vọng là trường đại học tốt nhất Trung Quốc, chuyên ngành sinh vật học. cô trúng
tuyển với điểm số cao ngất ngưỡng, vui vẻ chạy về nhà báo tin. Bà Sài Tình lấy
ra một phong thư, đặt lên bàn, mỉm cười nói với Tô Miên: “Miên Miên thật lợi hại,
chỉ là ba mẹ đã cho con một lựa chọn tốt hơn rồi.”
Tô Kiến thản
nhiên nói: “đây mới là lựa chọn tốt nhất cho một thiên kim tiểu thư của Tô
gia.”
Bà Sài Tình
nói: “ đó là một học viện mỹ thuật hàng đầu, con sẽ được giáo dục nghệ thuật tốt
nhất ở trường này, chờ tới khi con tốt nghiệp, chúng ta sẽ giúp con sáng lập một
thương hiệu thời trang, con sẽ trở thành nhà thiết kế trang sức trẻ xuất sắc nhất,
ba mẹ đã mở cho con một con đường tốt nhất.’
Tô Miên khẩn
trương nói: “con…”
Tô Kiến ngắt
lời cô: “thất thần cái gì? Còn không mau cảm ơn mẹ cô? Là bà ấy hao hết tâm tư
suy nghĩ cho tương lai của cô.”
Sài Tình mỉm
cười nhìn cô.
Tô Miên muốn
nói gì đó, cuối đầu nhìn đôi bàn tay trắng trẻo mềm mại được dưỡng ra từ trong
tiền tài, nghĩ đến vùng quê hẻo lánh trong trí nhớ, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Cô thấp giọng nói: “cảm ơn mẹ.”
Bà Sài che
miệng cười khẽ: “người trong nhà với nhau khách sáo làm gì.”
Nghĩ đến quá
khứ trước đây, Tô Miên cảm thấy có chút tang thương.
Cô dứt khoát
không nhớ đến nữa, bật wechat, chợt nhớ ra hôm nay bạn thân của cô sẽ tham gia
một cuộc đấu giá cao cấp ở câu lạc bộ Ông Lợi Ti, gửi cho Đường Từ Từ một tin
nhắn.
Hầu hết các
cuộc đấu giá cao cấp đều có qui định về trang phục.
Đường Từ Từ
diện một chiếc váy dạ hội chuyên dùng đi dự tiệc, là của một thương hiệu cao cấp
trong nước, giá ít nhất cũng mấy ngàn đô. Cô tỉ mỉ trang điểm, khoác bên ngoài
một chiếc áo lông dài, bước xuống cầu thang trên đôi giày cao gót.
Gần như vừa
bước xuống, một chiếc porsche màu trắng liền đậu ngay trước mặt cô.
Nhìn rất
quen.
Đường Từ Từ
mở cửa ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn nói: “bảo bối, cậu tới rất đúng lúc,
chứ mình không muốn bị lạnh chết trên đường đâu. Cậu biết không? Mình mới xem dự
báo thời tiết hôm nay, âm 3 độ! Chân của mình sắp đông cứng luôn rồi. Sao lúc
trước cậu mặc đồ mỏng hay vậy.”
Tô Miên giẫm
chân ga.
“Một chữ
thôi, nhẫn.”
Đường Từ Từ:
“làm dâu nhà giàu không dễ chút nào.”
Sau đó vừa nghiêng đầu, vừa cẩn thận đánh giá
Tô Miên từ trên xuống dưới, nói: “đây là bộ lễ phục của nhà C hả?”
“Đẹp không?”
Đường Từ Từ
gật đầu lia lịa: “đẹp đẹp, dáng đã đẹp nên mặc cái gì cũng đẹp, chiếc váy này
trông còn gợi cảm nữa, mẹ nó, sao giờ mình mới phát hiện ra ngực cậu lại bự như
vậy!”
Tô Miên thở
dài: “thực ra ngày trước không lớn như vậy đâu, vậy mà sau khi kết hôn, lớn
nhanh như thổi.”
Đường Từ Từ:
“lần sau cậu có thể báo trước thời gian tới được không!”
Tô Miên: “phụ
nữ đã có chồng không thể tiết lộ, nói cho cùng, kết hôn với đại móng gà cũng
không hẳn là xấu, người khác không có ngực phải mạo hiểm đi phẩu thuật, đã vậy
còn không được tự nhiên, đại móng gà đúng là có tài…. Sau này ly hôn rồi, mình
sẽ cho anh ta một đề nghị, ngài đừng đóng phim nữa, hãy mở một thẩm mỹ viện dạy
nâng ngực đi, bảo đảm ngày kiếm tiền tỉ.”
Dừng một
lát, Tô Miên nói; “sắp đến rồi, Từ Từ, cậu với ra phía sau lấy giùm mình cái áo
khoác và đôi giày cao gót đi.”
Đường Từ Từ
cầm lấy, hỏi: “đồ mới hả?”
Tô Miên nói:
“ừm, mình mới mua trong một cửa hàng quần áo, giá chắc tầm mấy vạn, vừa khéo hợp
với chiếc váy ngày hôm nay…” Cô đỗ xe vào tầng hầm, cởi dép ra, thay bằng đôi
giày cao gót sáng bóng, khoác áo khoác vào, rồi nắm tay Đường Từ Từ vào thang
máy.
Câu lạc bộ nằm
ở tầng cao nhất.
Đường Từ Từ
nói: “mình đã hỏi qua rồi, câu lạc bộ này đều là những hội viên cao cấp, cánh
phóng viên không lọt vào nổi, hơn nữa trước khi đấu giá họ bắt buộc phải nộp
các thiết bị quay chụp, điện thoại cũng không được.”
Tô Miên nghe
xong khá nhẹ nhõm.
“Không có
phóng viên cũng tốt, không cần phải sắm vai Tần phu nhân.”
Cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Tô Miên đưa
thư mời.
Phục vụ tiến
tới giúp Tô Miên giữ áo khoác, dẫn hai người đến hàng ghế đầu. Sau khi Tô Miên
ngồi xuống, Đường Từ Từ lật sách giới thiệu của hội đấu giá, chỉ vào sợi dây
chuyền của Elizabeth, nói: “cậu xem này, lúc trước đi học mình đã thấy nó trong
hình minh họa của sách giáo khoa, không ngờ hôm nay sẽ được nhìn hàng thật giá
thật.”
Đường Từ Từ
cuối đầu nhìn lần nữa.
“……Giá khởi
điểm một ngàn vạn.”
Tô Miên và
Đường Từ Từ gặp nhau lúc học đại học, là bạn cùng phòng và cùng chuyên ngành
thiết kế trang sức. Chỉ là Đường Từ Từ trở về nước sau khi tốt nghiệp và làm
giám đốc nghệ thuật của phim truyền hình và điện ảnh.
Tô Miên liếc
nhìn, có vài phần ngạc nhiên.
Sau hàng
trăm năm, chuỗi hạt kim cương rực rỡ vẫn tỏa sáng.
Cô xem đến
say sưa.
Lúc này, Đường
Từ Từ bỗng nhiên lắc lắc tay cô, thấp giọng nói: “Miên Miên! Đó không phải là
chồng cậu sao?”
Tô Miên ngẩng
đầu nhìn, quả thật có một bóng dáng quen thuộc đứng ở lối vào đại sảnh.
__________
Hết chương 6
Tác giả có lời
muốn nói:
Tần Minh Viễn:
Đường Từ Từ, tôi tặng cô một cái ân tình, cô nên đền đáp.
Nhận xét
Đăng nhận xét