Chương 18: Tần phu nhân, kỹ năng diễn xuất của cô cần được cải thiện
Nhưng mà, không phải.
Trong đầu Tô Miên chứa đầy đại móng gà bao lâu rồi?
Khi nãy cô vừa vào vai Tần phu nhân, thể hiện tình cảm, cô vẫn có chú ý biểu cảm của hai người họ, cô và họ luôn đi cạnh nhau, mà Tần Minh Viễn là xuất hiện ở sau lưng cô.
Vậy, rốt cuộc là anh xuất hiện khi nào?
Joanna phát hiện sự tồn tại của Tần Minh Viễn là khi nào?
Đại móng gà nghe được bao nhiêu rồi?
Tô Miên bên trong hoảng sợ, bên ngoài thì tỏ vẻ vững như chóa già.
Về phần đại móng gà, trước tiên giải quyết chuyện ngoại bộ là vấn đề xấu hổ ngay bây giờ cái đã, sau đó mới tính đến chuyện nội bộ.
Hơn nửa bóng dáng của Tần Minh Viễn bị đèn đường che khuất, khiến anh càng thêm thâm thúy, anh bình tĩnh liếc nhìn Tô Miên, khẽ gật đầu với Joanna, nói: "chúng tôi về trước, mấy ngày nay rất cảm ơn cô, hôm nào tôi và bà xã mời cô một bữa."
Joanna nói: "đừng khách sáo, tôi rất mong đợi màn trình diễn của hai người vào vài ngày tới."
..................................
Hệ thống sưởi trong xe được bật vừa phải, vừa bước vào thì hơi lạnh bên ngoài lập tức biến mất.
Tô Miên cởi áo khoác, chậm rãi thắt dây an toàn trên ghế sau vào.
Trong xe chỉ có ba người.
Cô, Tần Minh Viễn và tài xế Quý Tiểu Ngạn.
Sau khi nói "quay về Tử Đông Hoa Phủ" Tần Minh Viễn không mở miệng nói thêm câu nào nữa.
Tô Miên nhớ lại khoảnh khắc xấu hổ vừa rồi.
...Đại móng gà nghe được bao nhiêu rồi?
Phần lớn thể diện của người trưởng thành đều là do họ tự tạo ra, da mặt mà càng dày thì sống càng thoải mái trôi chảy.
Tần Minh Viễn không mở miệng, cô liền dứt khoát cho rằng không có chuyện gì xảy ra, dù sao thì biểu hiện phía Joanna có thể xem như là thông suốt rồi, Tần Minh Viễn nghe cô nói chuyện bằng tai nghe, không cần biết anh có phát ra âm thanh hay không, dù sao cuộc điện thoại này vẫn tồn tại.
Mặc dù cô nói chuyện rất õng ẽo, hình tượng ôn nhu hiền lành của cô có hơi bị sụp đổ, nhưng mà ngẫm lại, ai quy định vợ chồng không được nói chuyện kiểu vậy với nhau, đây là tính thú đó.
Tự an ủi mình xong Tô Miên bắt đầu nhập vai.
Cô ngạc nhiên hỏi: "chồng ơi, sao anh lại tới đón em vậy?"
Tần Minh Viễn nói: "không còn nhiều thời gian nữa, đến lúc diễn tập rồi."
Tô Miên lại nói: "anh cứ yên tâm, em sẽ không làm mất mặt Tần phu nhân đâu, mấy ngày nay em học rất nghiêm túc với cô Kiều, cô Kiều còn khen em có thiên phú nữa đó, chờ tối nay em và anh cùng diễn tập rồi anh sẽ thấy thôi."
Lúc này, Tô Miên nhớ tới một điều.
Từ trước đến nay cô là một người rất coi trọng sự chi tiết.
Cô lặng lẽ bấm điện cho anh họ, rồi lại tắt máy. Không đến vài phút anh họ đã gọi lại. Tô Miên quang minh chính đại nhận cuộc gọi.
"Alo? Anh họ hả? Có chuyện gì vậy?"
"À, có lẽ lúc nãy em bấm nhầm..."
"Ừm, đã ăn cơm rồi. Anh còn đang bận hả? Bữa trước chị dâu có gọi cho em, nói là Vãn Vãn bị ốm, sức khỏe của Vãn Vãn có tốt lên nhiều chưa ạ?"
"Vậy là tốt rồi."
"À đúng rồi, anh họ đã đủ bận rồi mà mấy hôm trước em còn mang rắc rối tới cho anh nữa. Vài ngày nữa Minh Viễn phải tham gia bữa tiệc đêm giao thừa của đài truyền hình Bắc Kinh, có một tiết mục biểu diễn em cũng phải tham gia, ừm, dạ, là tiết mục ca hát, em chỉ là hát vài câu, mấy ngày nay em vẫn đang luyện tập, bởi vì không phải dân chuyên nghiệp nên hoc cũng tương đối lâu, vẫn luôn bận chuyện này mà chưa nói chuyện được với anh họ đàng hoàng. Chuyện đó thật ra là em sai, anh họ cũng biết là em khá là nóng tính mà. Anh sẽ không làm khó bất động sản của Minh Hỉ Gia Viên đó chứ? Thật sự là hiểu lầm, người trợ lý đón em hôm đó lười biếng nên cố tính nói thang máy bị hỏng. Không có không có, em không có chờ lấu lắm, hôm đó trời cũng không lạnh, ở ngoài trời nắng có gió thổi cũng tốt..."
"Không có ai bắt nạt em cả, trơ lý ngày hôm đó cũng đã bị đuổi luôn rồi."
"Không có không có, thật sự không có, anh họ đừng suy nghĩ nhiều, người dạy em là cô Kiều, kà bạn tốt của Minh Viễn, không có liên quan tới cô giáo Kiều, đó chỉ là hành vi đơn độc của trợ lý thôi, cô gái đó chỉ là một thực tập sinh thôi, tuổi còn nhỏ, cũng có thể hiểu là còn chưa hiểu chuyện."
"À, dạ được, anh làm việc tiếp đi."
Cúp điện thoại, Tô Miên khẽ thở dài, rồi lại như nghĩ ra điều gì, quay sang bên cạnh nói nhỏ với Tần Minh Viễn:"chồng ơi, anh họ em nói là khi nào rảnh sẽ hẹn em và anh cùng ăn một bữa cơm."
Tần Minh Viễn hỏi: "trợ lý lười à?"
Tô Miên nói: "dạ, chỉ là một cô gái nhỏ không hiểu chuyện mà thôi, hôm đó cô Kiều kêu cô ấy xuống đón em, cô ấy lười, có lẽ là đã đi chỗ nào đó chơi, làm cho em ở dưới lầu đứng đợi nửa tiếng đồng hồ, sau đó nói với em là thang máy trong tòa nhà thường xảy ra vấn đề, quản lý của tiểu khu không hoạt động. Mọi người trong tòa nhà cứ ra ra vào vào, em lo lắng cho sự an toàn nên đã nói chuyện với anh họ. Sau khi Cô giáo Kiều biết chuyện, cũng đã nói một tiếng xin lỗi với em, qua ngày hôm sau liền đổi trợ lý mới."
Quý Tiểu Ngạn lái xe nhưng vẫn không ngừng chú ý đến cuộc trò chuyện phía sau xe.
Từ trước đến nay phu nhân nói chuyện rất điềm đạm.
Nói năng nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái cả về thể thất lẫn tinh thần.
Lúc này nghe bà chủ nói vậy, cậu đột nhiên cảm thấy Joanna thật không nể mặt ông chủ bà chủ, đã kêu trợ lý xuống đón bà chủ thì quên đi, lại còn làm cho bà chủ chờ lâu như vậy, nói là trợ lý nhưng thật ra chỉ là một thực tập sinh, nào dám thất lễ với một vị khách quý như bà chủ? Huống hồ, không có mệnh lệnh của chính sếp thực tập sinh nào dám bạo gan như vậy? Dù sao thì sau việc này, người vác trên lưng tội lỗi cũng là cái cô thực tập sinh kia.
Hên là gặp bà chủ tốt tính, chứ có vị phu nhân nhà giàu nào chịu ăn thiệt thòi như vậy? Đã sớm sập cửa bỏ đi rồi.
Quý Tiểu Ngạn liếc nhìn ông chủ của mình thông qua kính chiếu hậu.
Từ Minh Viễn chỉ hờ hững nói một câu: "ừ."
Tô Miên thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Cái gọi là diễn trò phải diễn cho trọn vẹn, cáo trạng cũng phải biết nắm bắt thời cơ, chuyện Joanna ra oai phủ đầu với cô không phải là giả, cô đều đã trả lại hết, tuy rằng không thành công, nhưng chuyện này vẫn phải để Tần Minh Viễn biết, để tránh sau này cô bị giày vò như con thiêu thân.
Tần Minh Viễn từ trước tới nay bản lĩnh bên ngoài có đủ.
Mặc dù không thích cô, nhưng ở trước mặt người ngoài, hai vợ chồng vẫn rất hòa thuận.
Không nể mặt Tần phu nhân, chính là không nể mặt anh, không nể mặt nhà họ Tần. Chuyện này có thể coi như kết thúc, không cần biết Tần Minh Viễn có ra tay hay không, nhưng trong lòng anh phỏng chừng đã không mấy hảo cảm với Joanna.
Rấ nhiều đối tác nữ đã năm lần bảy lượt gây ra cái chuyện gọi là mê hoặc lòng người, phần lớn nguyên nhân đều là do nhân vật nam chính tỏ thái độ không rõ ràng,khiến cho các cô gái đó nghĩ rằng bản thân mình có cơ hội. Trước tiên phải cắt đứt cái khả năng này tới tận gốc rễ, thì các đối tác nữ đó sẽ tự mình mà biết mình, cái gọi là mê hoặc lòng người kia tự nhiên sẽ ít đi thôi.
Diễn vai Tần phu nhân đã khiến cô vất vả lắm rồi, cô không muốn lãng phí thời gian lên những người khác nữa đâu.
Bằng không ngộ nhỡ lại xảy ra loại chuyện giống như hôm nay thì nhiều lắm là bị bẽ mặt?
May mắn là dựa theo tình hình thái độ trước mắt của Tần Minh Viễn chắc hẳn anh không nghe thấy gì nhiều, hoặc là vừa rồi anh không nghe được cái gì cả, sau khi cô cúp máy rồi anh mới xuất hiện.
Sau khi trở về Tử Đông Hoa Phủ, Tô Miên cho Tần Minh Viễn xem thành quả của mấy ngày qua, sau đó cùng anh luyện tập lại vài lần.
Hai vợ chồng vẫn rất là ăn ý với nhau, Tô Miên quả thật rất có tài ca hát, sau khi tập vài lần thì cũng không thấy có vấn đề gì, đến lúc lên sân khấu, nếu không có gì sai sót là ok rồi.
Tập diễn xong Tô Miên liền đi tắm rửa.
Tối nay đại móng gà ngủ lại, xác xuất 99% là cô phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Và quả nhiên, khi cô từ phòng tắm bước ra, Tần Minh Viễn vốn đang nằm trên giường liền hướng về phía cô ngoắc ngoắc tay.
Tô Miên cam chịu số phận nằm lên giường.
Vậy mà sự áp lực trong dự kiến đã không xảy ra.
Tần Minh Viễn tự tay tắt đèn, ngủ thiếp đi bên cạnh cô, một chút ý tứ muốn đọng vào cô cũng không có. Tô Miên bóp nghẹt nỗi hoang mang trong lòng.
Sau một hồi, Tô Miên vẫn cảm thấy hoang mang, nằm lăn qua lăn lại mấy lần.
Tần Minh Viễn nằm bên cạnh bỗng nhiên siết chặt tay cô lại, giọng khàn khàn không kiên nhẫn nói: "đừng lộn xộn, ngủ đi."
"À...được."
Lại qua một hồi, Tô Miên nghe người bên cạnh nói rằng: "muốn vòng cổ gì thì tự chọn đi, tôi thanh toán."
"...Vòng cổ hả? Đừng tặng vòng cổ cho em nữa, chiếc vòng cổ Elizabeth lần trước anh tặng em đã rất thích, mấy viên kim cương xanh Sri Lanka em còn chưa nghĩ ra phải làm thành đồ trang sức gì nữa."
Mấy lời tự biên tự diễn hồi tối ở Minh Hỉ Gia Viên vang ầm ầm trong đầu cô.
Tai Tô Miên ửng đỏ, sau đó nhanh chóng lan ra cả khuôn mặt.
Cô nói: "em..."
Tần Minh Viễn lại nói: "có thấy cúp của ảnh đế trong thư phòng tôi không? Thân là Tần phu nhân, diễn xuất của cô còn cần phải được cải thiện."
Tô Miên vốn dĩ cảm thấy rất xấu hổ, nghe nói xong lập tức thu hồi hơn phân nửa.
...ha, tôi diễn giỏi hay không không phải anh mới là người rõ nhất hay sao.
Đại móng gà, anh nợ tôi một cái cúp.
...................
HẾT CHƯƠNG 18.
...................
editor: chào mọi người và tui đã quay trở lại rồi đay, xin lỗi vì sự bận bịu của con người này mà suốt thời gian qua tui đã không đăng chương mới 🤧, từ giờ tui sẽ ra chuyện đều đặn hơnnn 😁.
Nhận xét
Đăng nhận xét